Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 368. Cũng có thể diện quá đi mất 2

Điện thoại hơn nghìn tệ trong nhà cũng mua rồi, ti vi sáu trăm tệ thì có là gì.
Hơn nữa trọng điểm là, sau khi mua, nhà của anh ta trở thành hộ đầu tiên có tivi.
Không đúng, hẳn là gia đình đầu tiên của công xã có ti vi, cũng có thể diện quá đi mất.
Tống Sở đẩy tay anh ta ra, "Phí lời, em giống như lừa gạt lắm sao?"
"Không, em gái anh chưa bao giờ gạt người." Anh hai Tống kích động nói: "Thật tốt quá, nhà chúng ta có TV rồi."
Trước đây anh ta thích sống phóng túng, thường xuyên len lén đi vào thành phố xem phim, bây giờ có TV, cuộc sống thật đúng là càng ngày càng có hi vọng.
Bởi vì chuyện điện thoại lúc trước, thái độ chấp nhận chiếc TV sáu trăm tệ của người trong nhà cũng cao hơn chút.
Tuy rằng hành động này vô cùng hoang phí, nhưng toàn bộ thành viên trong nhà vẫn rất vui và kích động.
Anh hai Tống giống như ngốc luôn rồi, nhà bọn họ trở thành gia đình đầu tiên của toàn công xã có TV, đến lúc đó lại có thể đi ra ngoài khoe khoang một phen.
"Út Bảo nhà chúng ta thật có bản lĩnh, nghe nói trên huyện cũng không có mấy nhà có TV đâu." Đường Phụng cười như nở hoa.
Lúc trước nhà bà mua điện thoại đã là hộ đầu tiên của toàn công xã rồi, khiến thôn dân và người ở thôn khác ngưỡng mộ chết mất.
Nếu như có TV, vậy tuyệt đối là lại khiến nhà khác ngưỡng mộ lắm, nghĩ tới mà vui.
Tống Sở cười kéo tay bà, "Cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Đường Phụng kiên định gật đầu: "Đúng vậy, Út Bảo con là phúc tin được thôn dân công nhận đấy."
"Trước đây bác và nhà cậu đối xử rất tốt với chúng ta, cho nên con cũng mua cho bọn họ mỗi nhà một cái." Tống Sở.
Đường Phụng cười nói: "Phải, bọn họ thương con không uổng công rồi."
Sau đó không kịp chờ muốn đi ra ngoài khoe khoang rồi, quần áo mới không cởi, cầm lấy ba máy radio và ba món quà mà Tống Sở mua.
"Mẹ đi đưa cho ba người cậu." Vừa lúc trực tiếp cầm tới nơi làm việc, cho tất cả thôn dân xem thử con gái và hiếu thuận với cậu nhường nào.
Tống Hữu Phúc cũng không nhịn được nói: "Đúng, cha cũng đi đưa cho hai bác đây."
Vô cùng nhiệt tình, ngay cả áo khoác đang mặc thử trên người ông cũng không cởi, trực tiếp cầm lấy máy radio và đồ ăn nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Anh cả Tống tương đối thành thật chất phác, nhưng gen nhà họ Tống quá tốt, anh đương nhiên là chạy không thoát.
Đi giày da và mặc áo sơ mi mới: "Anh tới khu nuôi dưỡng chăm heo."
Anh hai Tống cũng giống như vậy, mặc áo sơ mi mới và đi giày da rồi bước ra ngoài, "Việc của anh cũng chưa làm xong, anh đi làm tiếp đây."
Ba đứa bé cũng không chạy thoát khỏi ma chú này, lập tức cầm lấy quần áo mới rồi chạy ra ngoài khoe với đồng bọn.
Anh tư Tống cũng vô cùng ngứa ngáy, lập tức trở về gian phòng đổi sang bộ quần áo mới mua ở bên tỉnh, "Em gái, anh cũng đi khu nuôi dưỡng làm việc đây."
Trọng điểm của anh ta không phải là đi khoe quần áo mới, mà là đi thổi phồng về kiến thức khi tới nhà máy tỉnh.
"..." Tống Sở nhìn trong nhà chỉ còn lại mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Cô đi múc nước chuẩn bị tắm.
Tống Hữu Phúc và Đường Phụng đi hai hướng khác nhau, nhưng đều đi tới nơi làm việc, trên đường đương nhiên là gặp rất nhiều thôn dân.
"Hữu Phúc, trong tay ông cầm theo vật gì vậy? Đây là muốn đi làm gì? Chẳng phải Sở Sở nhà ông mới quay về à" Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, Tống Sở trở về mà sao Tống Hữu Phúc lại không ở nhà mà lại cầm theo mấy cái túi ra ngoài.
Thứ Tống Hữu Phúc chờ chính là bọn họ hỏi, ngoài mặt ông oán giận, nhưng giọng nói lại tràn đầy ý khoe khoang, "Sở Sở nhà tôi hoang phí quá, không chỉ mua quần áo mới và máy radio cho tôi, còn mua cho bác cả, bác hai, nó bảo tôi đi tặng quà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận