Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 222. Sao tâm mày lại xấu xa như vậy hả 2

Anh hai Phương cười gật đầu: “Đúng vậy, trưởng khu Tống nói vào tháng sau là bọn anh có thể bắt đầu lĩnh lương rồi.”
“Tiền của cô ấy chắc là do dì Đường cho.” Anh ta lại nói tiếp.
“Bình thường Đường Phụng keo kiệt như vậy, làm sao bà ấy thể đưa tiền cho Tống Sở đi mua nhiều đồ như vậy.” Phương Nguyệt Lan hoàn toàn không tin.
“Em nghĩ chắc chắn là cô ta đã dùng tiền công của khu bọn anh vào việc riêng rồi.”
Anh hai Phương lắc đầu một cái: “Gà ở khu bọn anh vẫn chưa được bán mà, thế thì lấy đâu ra tiền công để dùng vào việc riêng, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Phương Nguyệt Lan vẫn nhìn chằm chằm vào khu nuôi dưỡng: “Anh cũng đừng quên, bây giờ nhà xưởng ép dầu đã thuộc quyền sở hữu của khu nuôi dưỡng, có thể bán nó lấy tiền.”
“Lúc trước Tống Sở đi tới tỉnh, kéo một đồng dầu tới huyện, nói không chừng là bán lấy tiền.”
Anh hai Phương nhìn cô ta một cách khó hiểu: “Vậy thì sao, dù sao thì khu nuôi dưỡng và nhà xưởng ép dầu cũng đều là do cô ấy mở ra, cho dù có bán nó để kiếm ít tiền thì cũng đâu có sao đâu.”
Phương Nguyệt Lan lập tức nổi giận: “Gì mà đâu có sao đâu, này là mở khu tập thể ở trong thôn, không có cậu của cô ta là đại đội trưởng và sự ủng hộ ở trong thôn, thì sao Tống Sở cô ta có thể mở nổi chứ?”
“Hơn nữa các anh đều làm việc ở khu nuôi dưỡng, dùng tiền công vào việc riêng cũng có nghĩa là dùng tiền của mọi người, dĩ nhiên là không thể để cho cô ta làm như vậy rồi.”
Sao người anh hai này của cô ta lại ngu như vậy chứ, tự dưng lại nghĩ Tống Sở dùng tiền trong khu là đâu có gì đâu.
Anh hai Phương nhíu mày lại: “Vậy ý em là gì?”
“Em nghĩ anh hai nên hợp tác với người ở trong khu nuôi dưỡng để đi thăm dò sổ sách, nếu Tống Sở thật sự tham ô, dùng công vào việc tư thì các anh hãy nhanh chóng tới công xã để tố cáo cô ta, đổi một trưởng khu khác.” Phương Nguyệt Lan nghĩ kế sai khiến.
Bây giờ cô ta xem Tống Sở như cái đinh trong mắt vậy.
Rõ ràng là cô ta vẫn luôn xuất sắc hơn Tống Sở, trước đâu cô ta còn đạp lên danh tiếng của đối phương ở trong thôn để trở nên ngày một tốt hơn, nhưng bây giờ thì ngược lại rồi.
Tống Sở với một chút bản lĩnh kia dựa vào đâu mà mở khu nuôi dưỡng, dựa vào đâu để được thanh niên tri thức đối xử khác.
Nghĩ tới việc lần này Tống Sở và thanh niên tri thức Cố đã cùng nhau đi tới tỉnh rồi ở lại mấy ngày, khiến cô ta khó chịu muốn phát điên lên.
Vừa nãy cô ta mới đi một vòng ở cửa thôn, biết Tống Sở mua nhiều đồ về như vậy thì cô ta lại nảy sinh ý định đình chỉ đối phương.
Thấy anh hai Phương vẫn đang suy nghĩ, cô ta nhanh chóng thêm mắm thêm muối: “Kéo Tống Sở xuống, nói không chừng là người trong khu nuôi dưỡng các anh có thể chọn ra một trưởng khu mới từ nội bộ, anh cũng là người có năng lực, này giống như có cơ hội vậy.”
Anh hai Phương còn chưa kịp lên tiếng, thì chị hai Phương đã chợt xông ra từ trong phòng bếp.
Cô ấy còn cầm trên tay cái cây gậy cán bột: “Chị đánh chết mày cái con ranh này, cái nhà này chỉ mới vừa có một cuộc sống tốt đẹp, ổn định, mày chỉ muốn xáo trộn để hai anh chị mày không được yên thôi.”
Vốn dĩ cô ấy cũng đang đi ra ngoài tản bộ, đột nhiên cô ấy nhớ ra việc bản thân quên lấy ấm nước ra khỏi đống lửa nên khi đó cô ấy mới trở về trước.
Nhưng cô ấy không ngờ rằng Phương Nguyệt Lan lại xúi chồng cô ấy đi đối phó với Tống Sở, đúng thật là hoảng hồn.
Lần này, cô ấy rất tức giận nên đã lấy cây cán bột đánh vào người của Phương Nguyệt Lan: “Nếu không có Tống Sở thì trong thôn không thể nào mở khu nuôi dưỡng.”
“Tống Sở dễ bị kéo xuống như vậy sao? Mày suy nghĩ kiểu gì vậy.”
“Mọi người ai cũng thấy năng lực của Tống Sở rồi, mặc dù anh hai Phương là chồng chị, nhưng chị cũng dám vỗ ngực nói, anh ấy vẫn còn kém xa Tống Sở, cái gì mà làm trưởng khu, cái này hoàn toàn là nói dóc.”
“Vất vả lắm anh mày mới được chọn vào khu nuôi dưỡng, tháng sau là có thể nhận tiền lương rồi, mày bảo anh mày đi tìm người gây chuyện, nếu cuối cùng không thành công, thì anh mày cũng đừng hòng nghĩ tới việc giữ công việc này.”
“Hơn nữa, khu nuôi dưỡng là do Tống Sở mở ra, chúng ta không thể làm ra cái chuyện táng tận lương tâm ở đằng sau lưng người ta được.”
“Sao tâm mày lại xấu xa như vậy hả.”
Cô ấy thật sự sắp tức chết rồi, nếu hôm nay cô ấy mà không nghe thấy lời xúi giục của Phương Nguyệt Lan, thì chồng của cô ấy sẽ nóng lên mà đi làm điều đó thật, như vậy thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến tất cả các nhà ở thôn, có muốn ngóc đầu lên cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận