Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2133: Quái tóc đỏ

Thiếu nữ váy đen cũng lập tức cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, lông mày nhất thời nhíu chặt lại!
Trong đại điện, thiếu nữ váy tím mang ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía bên ngoài đại điện, nhìn không chớp mắt.
Nữ tử váy đen nhíu mày, đứng ở trước mặt thiếu nữ váy tím, nhìn về bên ngoài lạnh lùng nói:
“Chúng ta không tranh đoạt quyền thế, người ở phương nào quấy nhiễu?”
Nàng vừa nói xong, chỉ thấy một bóng người đã xuất hiện ở cửa của đại điện.
Hắn ta mang theo một mặt nạ cổ đồng, cả người mặc trường bào màu vàng kim nhạt, chắp tay mà đến.
Sau khi đi vào bên trong đại điện, hắn ta nhìn về phía nữ tử váy đen thản nhiên nói:
“Hoạ Tổ, Mộ Dung Uyển Từ, ta nhớ không lầm tên của ngươi chứ?”
Nữ tử váy đen nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kiêng kỵ nói:
“Các hạ đến từ biển sương mù xám?”
Điện chủ thời không không trả lời, mà lại nói tiếp:
“Năm xưa ngươi đã từnglà thiên tài tuyệt thế đi đến Chân Tổ Giới, kết quả lại chống lại đại đạo sương mù xám… Ha ha ha, đi theo vị mang điểm cuối của vạn đạo đến một giới này trong biết bao nhiêu năm tháng, vẫn chỉ là Thượng Lộ, đây chính là kết quả mà ngươi mong muốn hay sao?”
Mộ Dung Uyển Từ lạnh nhạt nói:
“Chân Tổ? Ngươi đã từng nhìn thấy khi vị mang điểm cuối của vạn đạo đi qua, CHân Tổ sợ như sợ cọp… Có đáng giá để nói sao?”
Điện chủ thời không lắc đầu nói:
“Hồ đồ ngu xuẩn.”
Hắn ta quay đầu nhìn về phía thiếu nữ mặc váy tím cười nói:
“Hoạ tôn của tổ giới sương trắng, đã từng được xưng thanh tú ngút trời, hôm nay lại có thể chỉ còn lại một bộ xác không hồn.”
Mộ Dung Uyển Từ nói:
“Nàng không phải là một bộ xác không hồn, tâm linh của nàng đều tràn đầy chân tình.”
Điện chủ thời không không khỏi cười nhạt nói:
“Buồn cười.”
“Ta biết sự tích của ngươi, ngươi vốn xuất thân từ một thế giới sương trắng, thời điểm đi đến thế giới sương mù xám ở bên kia, các ngươi từ chối nghe theo sương mù xám, cuối cùng rơi vào trong quỷ dị, sau này ngươi đã biến toàn bộ thế giới của ngươi trở thành một bức tranh, muốn nhờ cậy vào đó để khiến cho tình lang của ngươi cùng với toàn bộ sinh linh của một thế giới kia được sống mãi, có đúng hay không?”
Mộ Dung Uyển Từ nói:
“Có liên quan gì đến ngươi?”
Điện chủ thời không nói:
“Ta cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết, sống ở trong ảo tưởng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
“Ở kiếp này đã đến, hoặc là ngươi đi theo biển sương mù xám, hoặc là cùng với tình lang của ngươi tiến vào trong tranh, trở thành người chết.”
Lời của hắn ta rất lạnh lùng.
Trong mắt của Mộ Dung Uyển Từ cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo nói:
“Chỉ bằng ngươi?”
Bút vẽ ở trong tay của nàng khẽ chuyển động.
Ngay lập tức có vô tận Thiên vực rơi xuống, dường như muốn trấn áp tất cả.
Chỗ Điện chủ thời không đang đứng cũng trở nên chia năm xẻ bảy, có một lực lượng không tên đang muốn tiêu diệt điện chủ thời không.
“Chỉ là Thượng Lộ…”
Điện chủ thời không chẳng thèm quan tâm, giơ tay ra, đại pháp xuất hiện hoá thành thiên hà hộ vệ cho bản thân, không có một loại pháp nào có thể xâm nhiễm được.
Nhưng sau một khắc, pháp lực cuồn cuộn như sông lớn của hắn ta lại có thể biến mất.
Một thanh thần kiếm như sao chổi trực tiếp chém về phía cổ họng của hắn ta.
Sắc mặt của Điện chủ thời không hơi thay đổi một chút, hắn ta không thể ngờ được tạo nghệ của Hoạ Tổ lại có thể cao như thế được.
Hắn ta không do dự nữa, trong tay lập tức xuất hiện một quyển trục.
Quyển trục mở ra.
Đó là một bức tranh cuộn tròn!
Trong nháy mắt, các loại vạn trượng thiên vực, sức mạnh quy tắc, thần binh tuyệt thế của Hoạ Tổ Mộ Dung Uyển Từ đều biến mất hết.
Ở bên trong bức tranh cuộn tròn… Dường như tất cả đều trống không.
Mộ Dung Uyển Từ biến sắc nói:
“Này… Đây đã từng là bức tranh của nàng, tại sao lại ở trong tay của ngươi?”
Mà lúc này thiếu nữ váy tím đã ngẩng đầu nhìn về phía bức tranh kia, vô ý thức giơ tay ra, dường như muốn chạm đến.

Một trong Tứ Vực Bát Hoang, Tạo Hoá Đạo Vực.
Đạo vực này có cảnh quan sông núi dựng đứng, dòng sông ngang dọc như ký hiệu.
Ở bên trong thế giới này có một chỗ cấm địa, Đại Sơn Thập Ấn.
Đại Sơn Thập Ấn, đúng như tên gọi, đây chính là mười ngọn núi cao giống như mười cái ấn lớn, xếp hàng cùng nhau.
Mỗi một ngọn núi đều cao vút trong tầng mây, khí thế huy hoàng.
Mà ở phía trước mười ngọn núi lại có một toà địa cung.
Địa cung bị mười ngọn núi lớn trấn áp, không có thiên lý.
Ở bên trong màu đen kịt lại có lất phất từng hạt mưa màu trắng.
Đó là một sinh linh hình người, hắn ngủ ở bên trên một cái quan tài, cả người mọc đầy lông trắng, tự dùng xiềng xích để khoá bản thân lại, dường như không hề muốn tỉnh dậy.
Thế nhưng vào giờ phút này.
Địa cung bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm rầm thật lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận