Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2574: Gieo xuống tiên dược 2

Toàn bộ thế giới Cấm Kỵ, Cửu Châu đều có cảm giác, mặt đất rộng trăm triệu vạn lý cũng cảm nhận được, vạn vật rung động, từng cọng cây ngọn cỏ đều cảm giác được một sự vui mừng to lớn, vạn trương cây cỏ như có linh khí, dường như toàn bộ sông lớn đều hội tụ thành đại dương mênh mông dậy sóng, hội tụ về phía châu Canh Nguyên.
Cảnh tượng này có thể nói là kỳ tích, khiến cho toàn bộ Cửu Châu của thế giới Cấm Kỵ phải giật mình.
“Xảy ra chuyện gì… Thiên lôi động, mẫu khí ra, khí của vạn vật đang hội tụ, hình như có người chứng đạo thành Đế?”
“Cho dù có người chứng đạo thành Đế thì cũng chẳng qua chỉ lấy được ấn ký Thiên Tâm của một châu, chưởng khống quyền của một châu mà thôi… Không có khả năng khiến cho Cửu Châu đồng thời xuất hiện dị tượng.”
“Trừ khi… Trừ khi là dị tượng của Thượng Đế.”
Thế gian đều kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cửu Châu đều rung động, cho dù là tu giả cảnh giới Nạp Cấm thấp nhất cũng đều cảm giác được.
Đồng thời, Địa Vương, Thiên Vương ở trong thiên địa, thậm chí là Đại Đế càng cảm nhận được rõ ràng không gì sánh được.
“Thượng Đế? Không đúng… Đây là, đây là Tiên Chủng được gieo xuống dưới đất, có người đang gieo Tiên Chủng?”
Châu Thái âm, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, bên trong đêm tối chợt xuất hiện một vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi thiên hạ, dường như ở bên trong năm tháng có một đôi mắt đang nhìn về phía châu Canh Nguyên.
“Tiên đạo đã không còn từ lâu… Ai có thể gieo xuống Tiên Chủng?”
Châu Thái Dương, bên trong màn đêm tối đen, trên mặt biển tĩnh lặng, một vòng mặt trời đỏ rực dường như muốn tránh thoát sự ràng buộc của biển khơi, lơ lửng bất định.
“Không… Năm đó ngay cả ta cũng đều chưa có thành công, bất đắc dĩ đi theo con đường sương mù xám, dựa vào cái gì mà trên đời này lại có người có thể làm được?”
Châu Khôi Vụ, sương mù xám lơ lửng bất định.

Thiên địa đều kinh hãi, trên đời đều có cảm giác được.
Sấm sét từ trời cao hóa thành vạn đạo thiên lôi, nhiều đóa thiên lôi đang nở rộ ở trên đỉnh núi Kim Đế.
Mẫu khí đại địa hợp thành khiến cho toàn bộ sông lớn đều hội tụ ở dưới núi Kim Đế.
Tinh khí cây cỏ diễn dịch ra thiên tượng Long Phượng hỗn loạn ở bên trong thiên địa.
Mẫu khí, Thiên Lôi, tinh khí cây cỏ hầu như trút vào bên trong vùng đất Hư Vô của Tô Bạch Thiển.
Tiên Chủng sắp thành.
Nhưng đúng lúc này…
Ở bên trong một nơi hắc ám không rõ nào đó.
“Không đúng.”
Thần sắc của Mặc Giả đột nhiên biến đổi.
Đúng lúc này.
Trong cánh cửa khổng lồ đen kịt ở chỗ sâu kia cũng rung động ầm ầm.
“Ai dám đi con đường Tiên Chủng? Nên trảm.”
Có biển âm thanh vô thượng vang lên.
Bên trong hắc ám.
“Không đúng… Đây là đại đạo Cấm Kỵ chân chính… Tiên Chủng.”
Vẻ mặt Mặc Giả biến sắc, nhìn ngai vàng hắc ám nói:
“Đạo thân kia của ngài?”
Đại đạo Cấm Kỵ… Chính là do vị ở trên ngai vàng hắc ám này sáng chế ra, là một nền văn minh do hắn sáng lập.
Mà năm xưa, sau khi mười hai vị tổ tiên tiên dân chết đi, vị mang điểm cuối của vạn đạo tiến vào hắc ám thì không còn có người nào có thể tu luyện đại đạo Cấm Kỵ được nữa.
Bởi vì sau khi đạo thân kia của tồn tại trên ngai vàng hắc ám thu tay lại, lựa chọn tự phong ấn bản thân thì không còn có người nào có thể tìm ra được con đường tu luyện Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn, càng không có người nào có thể tìm thấy được Tiên Chủng đã chết đi từ lâu nữa.
Từ xưa cho tới nay, sau khi trải qua bốn lần tuyệt diệt, chỉ có một mình tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám có thể ngược dòng thời không quan sát, nghịch chuyển tiên đạo, nhặt nhạnh Thánh Nguyên, ngang dọc Thần Tắc, ngao du ở trong biển Hỗn Độn.
Hôm nay ở trong thế giới Cấm Kỵ lại có thể xuất hiện dị tượng Tiên Chủng?
Lẽ nào một đạo thân khác của tồn tại bên trên ngai vàng hắc ám đã ra tay rồi hay sao?
Mà tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám chỉ thản nhiên nói:
“Hắn không có ra tay.”
“Còn không ra khỏi thôn, vẫn là Nguyên Anh như cũ.”
Nghe vậy Mặc Giả nhíu mày.
Tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám chính là một đôi mắt đang quan sát một đạo thân kia, không biết nói dối.
Thế nhưng ai có thể trồng được Tiên Chủng?
“Cho dù là ai cũng đều không cho phép chứng đạo Tiên Chủng ở thời đại này.”
Mặc Giả nhìn tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám, lạnh lùng nói:
“Như vậy Hắc Ám Chi Khung sẽ nổi giận, sẽ ra tay.”
Tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám chỉ ngáp dài một cái rồi nói:
“Như vậy, các ngươi hãy thử xem.”
Nói xong trên ngai vàng hắc ám đã phát ra tiếng hít thở đều đều, hình như tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám đã đi ngủ rồi.
Toàn bộ trong bóng tối chỉ còn lại có tiếng hít thở đều đặn vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Giống như là sự yên lặng trước giông bão.
Mặc Giả bỗng nhiên xoay người đi về phía cánh cửa đen kịt ở chỗ sâu bên trong bóng tối, cúi đầu hành lễ một cái thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận