Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2782 - Cũng sẽ không bao giờ điên (2)

“Bởi vì con sói hoang đó có cừu hận thấu xương, cùng với lửa giận ngút trời, chỉ có cừu hận cùng với lửa giận mới có thể khiến cho một con sói trở nên kiên cố không gì sánh được.”
“Hắn cũng vậy.”
A Công nói:
“Sống ở trên đời, có thể kiên cố không gì sánh được đã là may mắn lớn nhất, không phải sao?”
Nhưng Chiến Thạch lắc đầu nói:
“Bởi vì cừu hận cùng lửa giận mà lấy được sự kiên cố, sẽ mang tới tai nạn cho thế giới này.”
“Chỉ có cường đại bởi vì bảo vệ… Mới có thể khiến cho thế giới này trở nên tốt đẹp.”
“Pháp Thông Mạch của bộ lạc chúng ta… Là học được từ tộc Thị Huyết Nhân Viên, nếu như không thể Thông Mạch thì sẽ phát điên…”
“Tràn ngập cừu hận cùng lửa giận, hơn nữa còn có công pháp khát máu…”
Chiến Thạch khẳng định nói:
“Hắn sẽ phát điên.”
A Công nói:
“Nhưng đây là lựa chọn duy nhất, pháp Thông Mạch của Thiết Thụ Bộ lại ổn định, nhưng Thiết Thụ Bộ đã bị diệt, càng không có khả năng chiếm được công pháp…”
“Hơn nữa làm sao ngươi biết cừu hận cùng lửa giận nhất định sẽ khiến cho hắn phát điên?”
Chiến Thạch nói:
“Nói những chuyện này đều không có ý nghĩa, ta đã nói với Cuồng Đao… Dẫn hắn rời khỏi, hắn rất có thiên phú, chỉ cần hắn không chết, cuối cùng cũng sẽ toả sáng…”
Hắn ta tiến lên gọi thiếu niên kia.
Cô Giả đi ra khỏi thác nước, bước chân của hắn vững vàng mà có lực.
Chỉ trong một thời gian ngắn, có lẽ lực lượng của thiếu niên… Đã không kém gì Chiến Thạch.
“A Công, Chiến thúc thúc, sao mọi người lại tới đây?”
Cô Giả nghi ngờ hỏi.
Chiến Thạch nói:
“Hài tử, ngươi phải rời đi.”
“Đi theo ta, Cuồng Đao thúc thúc đang chờ ngươi.”
Cô Giả nhíu mày nói:
“Đi nơi nào? Vì sao rời khỏi?”
Chiến Thạch không có nói rõ, chỉ nói:
“Nhiệm vụ.”
Nhưng Cô Giả trầm mặc một chút, bỗng nhiên vòng về phía thác nước.
“Ta sẽ không rời đi.”
Giọng nói Cô Giả bình tĩnh mà kiên định, trong giọng nói có sự cố chấp không giống với một thiếu niên mười hai tuổi:
“Ta đã có lực lượng, ta sẽ không trốn… Ta muốn cùng ngươi… Kề vai chiến đấu.”
Hắn nhảy vào trong thác nước, nắm tay điên cuồng đánh vào thác nước, giống như đi ngược chiều số phận, hắn rít gào cùng hò hét, tiếng nói vang vọng khắp núi rừng:
“Ta không muốn nhìn bất cứ một người nào chết đi nữa, ta không muốn làm một tên hèn nhát nữa… Ta muốn chiến đấu.’
Ở dưới ánh trăng, Chiến Thạch bỗng nhiên giật mình, hắn ta chợt phát hiện, dường như bên người của thiếu niên trong thác nước dưới ánh trăng kia đang chiếu rọi ra một huyễn ảnh, giống như chồng chất núi thây biển máu.
Loại máu tanh và tàn khốc này đến mức ngay cả người có kinh nghiệm sát phạt như hắn ta đều cảm giác kinh hãi.
“Hắn… Rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Chiến Thạch lại hỏi một lần nữa.
A Công nói:
“Một thiếu niên.”
“Một thiếu niên cô độc mà thôi.”
Trên khuôn mặt già của lão lộ ra một nụ cười tiêu điều nói:
“Đưa công pháp cho hắn đi.”
“Nếu như muốn điên thì hắn đã điên từ lâu rồi… Nhưng hắn vẫn chỉ là một linh hồn cô độc, ngươi có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?”
“Có nghĩa rằng trên đời này đã không còn có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho hắn mất đi lý trí.”
“So với bất cứ một người nào khác, hắn hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì, hơn nữa biết trên con đường đó không có bất cứ một người nào có thể giúp hắn được.”
“Hắn đã chuẩn bị tốt phải đi một mình.”
“Hắn chính là Cô Giả.”
Chiến Thạch vô ý thức lẩm bẩm nói:
“Chuyện này quá trầm trọng.”
Nhưng hắn ta vẫn quyết định lấy quyển công pháp đó ra.
Sẽ cho một người điên công pháp.

“Sứ giả Huyết Nha Bộ đến.”
Ở bên ngoài Vân Hoàng Bộ, một con tuấn mã chạy như bay tới.
Một người sứ giả mặc áo da thú nhanh chóng tới, hắn ta giơ một cây cờ xí có đồ án Huyết Nha, ghìm ngựa ở bên ngoài Vân Hoành Bộ.
“Huyết Nha đại nhân có lệnh, Vân Hoàng Bộ lập tức đầu hàng, dâng một trăm đồng nam đồng nữ, nếu không chắc chắn sẽ gặp hoạ lớn.”
Sứ giả lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng đáp lại lời của sứ giả chỉ có một mũi tên.
“Các ngươi dám…”
Tên sứ giả cảm thấy khủng hoảng, nhưng hắn ta không kịp phản ứng đã bị tên bắn rơi xuống dưới ngựa.
Sau đó toàn bộ Đại Hoang đều rung động.
Vân Hoàng Bộ lại dám công khai bắn chết sứ giả của Huyết Nha đại nhân.
Lúc đầu, nhân mã Hoả Thảo Bộ dẫn đầu tới.
Từng là một trong bốn bộ lạc lớn, hôm nay đã trở thành quân tiên phong của Huyết Nha Bộ, thủ lĩnh Hoả Thảo Bộ Hoả Xung Thiên cưỡi một con Phún Hoả Ngưu đến bên ngoài Vân Hoàng Bộ.
“Hoành Sâm, ngày cuối cùng của ngươi tới rồi.”
Hoả Xung Thiên lạnh lùng lên tiếng, phát động tấn công.
Đây là một trận huyết chiến, bên trong Vân Hoành Bộ, thủ lĩnh bộ lạc Hoành Sâm thúc ngựa đi ra, mang theo Huyết Vệ của bộ tộc đại chiến cùng với Hoả Thảo Bộ.
Hoành Sâm cầm trường thương ở trong tay đại chiến cùng với Hoả Xung Thiên, hai vị cường giả cảnh giới Thông Mạch đánh đến mức cát bay đá chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận