Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2634: Trời long đất lở 3

Sau đó con chó đen bỗng nhiên tiến vào bên trong đó, nó nghênh ngang tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngô Đại Đức.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngô Đại Đức, biển thiên tai ầm ầm phủ xuống.

Bên trong Đạo Cảnh Địa của Tử Lăng, Thiên Mã phóng lên trời cao, tốc độ cực nhanh.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Lâm Cửu Chính, có hàng ngàn tia sáng điềm lành, có ánh sáng tốt đẹp vô hạn, Tiểu Kỳ Lân hoá giải toàn bộ tai ương của trời.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Lục Nhượng, Thái Cổ Thần Ngưu rống to, hình thể giống như một ngọn núi cao thừa nhận tất cả thiên lôi, hấp thu thiên hoả.
Bọn họ… Đều đang trải qua cảnh giới Thiên Kinh.

Mà giờ khắc này, ở ngoại giới.
Bên trong thiên địa, điềm lành rực rỡ, hàng vạn hàng nghìn hồng quang, mẫu khí đại địa quanh quẩn, huyền hoàng bay lượn khắp trời cao.
Vô số sinh linh đều có cảm giác.
“Hiện tượng thiên địa cực kỳ vui mừng, có người… Thành tựu Thiên Đế sao?”
“Không, ấn ký Thiên Tâm của Cửu Châu cũng không có dị động, đây không phải là hiện tượng Thiên Đế, đây là Địa Động Thiên Kinh, Địa Động Thiên Kinh trong truyền thuyết thần thoại.”
“Cái gì, Địa Động Thiên Kinh… Cảnh giới này có thể dẫn phát dao động như thế?”

Ở bên trong bóng tối.
“Không đúng!”
Ám Giả bỗng nhiên trợn mắt nói:
“Có người bước ra cảnh giới Địa Động, Thiên Kinh của con đường Cấm Kỵ.”
Chỉ Giả nhíu mày nói:
“Tiên Chủng đã xuất hiện, có người có thể đi tới được cảnh giới Địa Động, chuyện này cũng không kỳ lạ, thế nhưng Đạo Thần đã biến mất từ lâu, trên thế gian đã không còn thần thú, ai có thể dẫn đến Thiên Kinh?”
“Nếu như còn có thể gọi là Thần Thú thì cũng chỉ có con Kim Ô cùng với con Thỏ Ngọc kia, nhưng mà bọn hắn đã thành Đế, làm sao có thể cam tâm tình nguyện quay trở về Đạo Cảnh Địa của người khác trở thành một Thần Thú? Hơn nữa không phải bọn hắn đã đi trên con đường Sáng Thế bị phá huỷ sạch sẽ rồi hay sao?”
Bọn hắn cũng hiểu rất rõ ràng về con đường Cấm Kỵ.
Tiên Chủng là then chốt để vượt qua cảnh giới Địa Động.
Nhưng sau Địa Động, khắp mặt đất của Đạo Cảnh Địa sẽ sinh ra sinh mạng, mà sinh mạng… Thì sẽ dẫn tới Thiên tai.
Ở bên trong con đường Cấm Kỵ do vị kia khai sáng, Thiên tai cần phải có Thần Thú tu luyện văn minh Thần Đạo tiến vào Đạo Cảnh Địa để trấn áp.
Tiên Chủng trấn Địa Động, Thần Thú kháng Thiên Tai.
Nhưng bây giờ trên đời này còn có Thần Thú nữa không?
“Cho dù như thế nào… Cũng phải ngăn cản, nếu như phía sau Thiên Kinh e rằng sẽ có người muốn chế đạo, không thể để cho bất cứ một tên Sáng Thế Chủ nào xuất hiện được.”
Ám Giả nói nhỏ, trong mắt của hắn ta bỗng nhiên có hai tia sáng màu đen bắn về phía Thế giới Cấm Kỵ.
“Sư huynh…”
Chỉ Giả vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng bỗng nhiên nghĩ, nếu như làm như vậy… Có thể dẫn cho vị kia thả ra bổn nguyên Thần Đạo hay không?
Hắn ta lập tức dừng lại.
Sơn thôn nhỏ.
Đã là mùa hè, nhưng dường như khí hậu năm nay có hơi khác thường, khí trời có hơi lạnh lẽo.
Lý Phàm ngồi dưới gốc cây đào uống nước chè xanh, cầm một quyển sách giải trí để đọc.
“Tiểu Lý có ở nhà không?”
Ở bên ngoài tiểu viện truyền đến giọng nói của Nhị đại gia.
“Có, mời vào.”
Lý Phàm lên tiếng, Cung Nhã đã tiến lên mở cửa rồi.
Chỉ thấy Nhị đại gia cùng với Trương đại bá đi vào.
“Nhị đại gia, Trương đại bá, sao hai người lại tới đây? Mau mời ngồi.”
Lý Phàm đặt quyển sách xuống mỉm cười nói:
“Cung Nhã, đi pha trà.”
Cung Nhã đi pha trà, còn Nhị đại gia cùng với Trương đại bá lại ngồi ở bên cạnh Lý Phàm, hình như ở trên khuôn mặt của Nhị đại gia còn lộ ra vẻ do dự, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Nhị đại gia có chuyện gì vậy? Cứ nói đừng ngại.”
Nghe vậy Nhị đại gia mới nói:
“Tiểu Lý, chuyện là như thế này… Tối hôm qua ta có nằm mơ.”
Lý Phàm nghi hoặc: “Mơ?”
Nhị đại gia gật đầu nói:
“Ta mơ thôn của chúng ta gặp phải tai ương, tất cả đường đều bị đứt gãy, nhà của đổ sụp… Bên trong sương mù màu đen có vô số quỷ vật chạy loạn khắp nơi, người ở trong thôn bị quỷ vật cắn nuốt, gặm ăn… Mà ngay cả cọng cỏ cũng không thể nào sống được nữa…”
Vẻ mặt của ông rất trịnh trọng.
Lý Phàm nghe vậy cũng mỉm cười nói:
“Nhị đại gia không cần phải lo lắng, đây chỉ là giấc mộng Nam Kha mà thôi, ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện nhiều hơn, không cần buồn bã, ngày lo nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ.”
Nhưng Nhị đại gia lại gấp gáp nói:
“Tiểu Lý, ngươi không biết, không chỉ có ta, ngay cả lão Vương hắn cũng nằm mơ cùng một giấc mơ với ta.”
“Đây tuyệt đối là sắp xảy ra vấn đề lớn rồi đó.”
Nghe vậy trong lòng của Lý Phàm không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, hai người cùng mơ chung một giấc mơ.
Chuyện này nghe qua thì thực sự rất kỳ lạ…
Hắn nhìn về phía Trương đại bá nói: “Trương đại bá, ngài cũng nằm mơ thấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận