Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2772 - Phiên ngoại 1: Sau khi trở về (2)

Hắn mỉm cười, tay khẽ vuốt ve bên trên tượng đá, đột nhiên những tượng đá này khẽ nứt ra, từng con động vật nhảy ra từ bên trong đó.
Một con sói con màu trắng.
Một con ngựa nhỏ.
Một con nghé con màu vàng.
Một con chim nhỏ màu đỏ như lửa.
Một con hầu tử linh động.
Một con rùa đen nhỏ.
Một con tiểu kỳ lân kỳ dị.
Một con hồ ly nhỏ màu trắng.
Những tiểu động vật này đều sống lại, nhìn thấy Lý Phàm, trong đôi mắt to linh động giống như gặp được người thân, thân mật chạy tới vây xung quanh Lý Phàm, vây xung quanh bé mèo con.
Lý Phàm mỉm cười, sau đó đi qua một bên, bên trong tượng đá của một con chó bỗng nhiên có một con chó to màu đen nhảy ra.
“Gâu gâu.”
Con chó đen vẫy vẫy cái đuôi, chạy tới chỗ Lý Phàm, trong đôi mắt chó tràn đầy kích động.
Lý Phàm nhẹ nhàng sờ đầu chó nói:
“Khổ cực.”
Con chó đen sủa gâu gâu mấy tiếng, sau đó lại chạy tới chạy lui, phải nói là cực kỳ hưng phấn.
Trong tiểu viện lập tức tràn đầy sức sống.
Sau đó, Lý Phàm nhìn về phía cửa phòng của các đệ tử, chỉ mới vẫy tay một cái, sau đó tự nhiên đi tới thư phòng.
Mà giờ khắc này.
Nam Phong, Tử Lăng, Long Tử Hiên, Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh, Thanh Trần, Giang Ly, Ngô Đại Đức, Lâm Cửu Chính, Tô Bạch Thiển, Cung Nhã, Tâm Ninh, Khương Tuyết…
Đều bỗng nhiên tỉnh lại từ giấc ngủ say…
“Ta… Tại sao lại thức tỉnh rồi?”
Nam Phong tỉnh lại, nàng đã ngủ không biết bao nhiêu năm tháng, theo bản năng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, một cái bóng màu trắng đã nhào về phía nàng.
Sói con.
“Ngươi… Ngươi sống lại.”
Nam Phong nhìn sói con, trong mắt tràn đầy kích động, vuốt ve đỉnh đầu của sói con, nhìn về tất cả mọi thứ trong tiểu viện…
Mà giờ khắc này, các đệ tử khác cũng đẩy cửa phòng đi ra.
“Hồ nước lại có nước một lần nữa, Long ca, Côn Bằng, bọn họ đều sống lại…”
Long Tử Hiên đứng bên cạnh hồ nước hô to.
“Vườn của ta, cỏ của ta… Ha ha ha, ta còn có thể xanh nữa.”
Lục Nhượng cười ha ha.
“Hồng y…”
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn chu tước trong lòng bàn tay, hai mắt của hắn ươn ướt.
“DCM chó chết, cắn nhẹ chút, đệt mợ nó, tại sao lại đau như thế, ngươi có dừng lại hay không?”
Ngô Đại Đức vừa ra khỏi cửa đã bị con chó đen đuổi chạy gà bay chó sủa.
“Sư phụ… Nhất định là sư phụ đã trở về.”
Tử Lăng vẫn như cũ, dung nhan tuyệt mỹ, cho dù đã ngủ say muôn đời, đôi mắt to của nàng vẫn trong veo tinh khiết, lông mi thật dài đang run rẩy.
Lời của nàng khiến cho toàn bộ các đệ tử đều run lên.
Sư phụ…
“Sư phụ… Sư phụ quay trở về rồi sao?”
“Nhất định là như vậy, chỉ có sư phụ mới có khả năng biến mục nát trở về bình thường, người đang ở nơi nào…”
“Sư phụ, người không nên rời bỏ chúng ta.”
Các đệ tử đều đang hô to.
Mà Tâm Ninh lại không biết nghĩ tới điều gì, nàng đi thẳng về phía thư phòng.
Ở bên trong thư phòng đã có một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Ồn ào cái gì.”
Nghe được giọng nói này, mọi người ở trong tiểu viện đều dừng lại.
Bọn họ nhìn về bên phía thư phòng.
Trên khuôn mặt của mỗi người đều tràn đầy sự tưởng niệm sâu đậm, một sự chờ mong không gì sánh kịp.
Toàn bộ tiểu viện đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía thư phòng.
Sau đó cánh cửa thư phòng mở ra.
Trong thư phòng có một nam một nữ dắt tay nhau đi ra.
“Sư phụ, Vân Khê tỷ tỷ.”
Tử Lăng kích động lên tiếng.
Người đi ra từ bên trong thư phòng chính là Lý Phàm cùng với Vân Khê.
“Sư phụ, cuối cùng người cũng quay trở về rồi.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá.”
“Bái kiến sư phụ.”
Giờ khắc này, các đệ tử đều kích động tới cực điểm, bọn họ tiến lên phía trước hành lễ với Lý Phàm, chờ đợi vô số năm tháng, muôn vàn lời muốn nói, thế nhưng lúc này lại không thốt nên lời.
“Không cần đa lễ, mau đứng lên.”
Lý Phàm lên tiếng cười nói:
“Mới một thời gian ngắn không gặp mà thôi, có cái gì mà phải thương cảm như vậy.”
“Ta đã kêu mọi người mở tiệc rồi, đi, dẫn các ngươi đi ăn tiệc.”
Nghe vậy các đệ tử cũng hết sức mừng rỡ nói:
“Mở tiệc thôi.”
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài tiểu viện.
Vân Khê nắm chặt tay Lý Phàm, nhỏ giọng nói:
“Đại ma vương… Ngươi thực sự quay trở về rồi sao?”
Lý Phàm nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cánh mũi xinh đẹp của nàng nói:
“Đương nhiên.”

Bãi đất trống ở trong thôn, các thôn dân cực kỳ bận rộn.
“Đốt lửa lớn hơn một chút nữa, nhanh lên một chút, đã lâu không ăn thịt rồi, đói chết ta.”
“Đừng nóng vội, hầm lâu thêm một chút nữa.”
“Mùi thịt bò này thơm quá, thơm hơn nhiều so với các loại thịt bò mà chúng ta đã từng ăn.”
Các thôn dân tập trung lại với nhau, Trương đại bá dẫn người đi giết dê mổ trâu, Vương đại thẩm mang theo đàn bà con gái ở trong thôn nhặt rau, mà ngay cả mấy người Minh Thiên Bắc cũng đều đã thức tỉnh, giờ khắc này đang hỗ trợ nhóm lửa.
“Tiểu Lý, các ngươi đã tới rồi, mau mau, còn chừa lại thịt ngon chờ ngươi nấu đây.”
Nhị đại gia thấy mấy người Lý Phàm đi tới càng mừng rỡ lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận