Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2379: Nhân vật chính chân chính 4

Thiên Kiếm Tông Triệu Tư nói:
“Đi theo ta, đi về phía trước.”
Lúc này tất cả mọi người đều đi về phía trước.
Từ bên ngoài đi sâu vào bên trong dãy núi, lúc mới bắt đầu thì còn hoàn hảo, thế nhưng càng đi sâu vào bên trong mọi người lại càng có một loại cảm giác dường như khí tức của bản thân bị áp chế rồi, rất nhiều thần thông, pháp thuật khó có thể vận chuyển được.
“Rống.”
Bỗng nhiên ở bên trong dãy núi có tiếng thú gào rống vang lên.
Một đầu mãnh hổ kinh khủng xuất hiện tập kích một cái tông môn, những nơi nó đi qua, có khoảng chừng vài trăm người bị tiêu diệt, mà ngay cả đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng bị chết mất mấy người.
“Nơi này có chướng khí… Mau lui lại.”
Dưới đội ngũ của gia tộc Cát thị, một nhóm thế lực đi vào bên trong một vùng núi rừng bị chướng khí tập kích, không kịp rút đi thì đã chết sạch rồi.
“Tu vi của chúng ta đang bị áp chế… Nơi này rất nguy hiểm.”
Thánh địa Khai Nguyên, một trưởng lão dẫn đội lẩm bẩm, vừa dứt lời, bỗng nhiên có một con vượn đen xuất hiện, tốc độ cực nhanh cắt đầu của tên trưởng lão này ở trước mặt mọi người cách đó không xa, sau đó mở xương sọ ra ăn sạch não.
Cảnh tượng này trực tiếp khiến cho tất cả mọi người hỏng mất.

Nguy hiểm đang phát sinh.
Đây là Cấm Địa, từ xưa đến nay, có thể đi qua, hơn nữa lại còn sống cũng chỉ có vị Chiến Thiên Đế đã từng danh chấn thiên cổ kia mà thôi.

Mà giờ khắc này.
Một chỗ chân núi.
“Triệu sư huynh, lợi hại, những tông môn khác đều tổn thất nặng nề rồi, chúng ta lại không hề bị thương một chút nào.”
“Toàn bộ đều nhờ tu vi kinh thế của Triệu sư huynh kinh sợ đàn thú.”
“Triệu sư huynh chính là thiên mệnh chi tử.”
Lúc này một đám đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều đang khen ngợi Triệu Tư.
Bởi vì dọc theo con đường này, bọn hắn thực sự… Bình an không gì sánh được.
Một con mãnh hổ có hàm răng giống như lợi kiếm xông tới, kết quả khi đứng từ xa xa liếc mắt nhìn về phía bọn hắn thì trực tiếp gục xuống, chờ bọn hắn rời khỏi.
Một con chim bốn cánh bay lượn trên trời cao lại có thể không dám bay qua đỉnh đầu của bọn hắn, trực tiếp rơi xuống đậu ở trên một cành cây, nhìn bọn hắn đi qua.

Thực sự phải nói là… Thần tích.
“Lẽ nào, Triệu Tư ta chính là thiên mệnh chi tử, là đế tinh chân chính?”
Nghe mọi người khen tặng, Triệu Tư cũng có chút nhịn không được nảy sinh ra một suy nghĩ can đảm ở trong đầu.
Số mệnh có thể nói là vô địch.
Nhưng hắn cũng biết đám cấm thú này đều vô cùng cường đại, cho dù là cao thủ đời trước cũng không thể địch nổi, vì sao lại không tấn công nhóm người bọn hắn?
Khẳng định bởi vì sự tồn tại của hắn ta?
Dù sao ở trong đám người này, cho dù là thiên phú, hay là cảnh giới thì hắn ta đều là người mạnh nhất.
Đây là số trời đã định rồi hay sao?
“Mọi người yên tâm, ta chính là thiên mệnh chi tử. Theo ta, một đường không lo.”
Triệu Tư cũng có chút thoải mái, lúc này phóng khoáng lên tiếng.
Một đám đệ tử càng thêm khen ngợi.
Mà giờ kahwcs này, trong đám người.
“Ngu ngốc.”
Lâm Nhất Hạo lạnh giọng lẩm bẩm.
“Ngươi xứng là thiên mệnh chi tử? Ta mới thật sự là nhân vật chính.”
Ánh mắt của hắn ta giống như nhìn một tên thiểu năng nhìn về phía Triệu Tư, bởi vì hắn ta biết rõ, sở dĩ cấm thú không dám tập kích khẳng định bởi vì hắn ta.
Hắn ta cầm kịch bản nhân vật chính chân chính, hơn nữa trên người còn có Kiếm Tiên.
Nhưng hắn ta căn bản không có vạch trần Triệu Tư.
Ừm, nhân vật chính cần ẩn núp trong bóng tối, chờ đến lúc rồi bỗng nhiên nổi tiếng.
Để cho tên Triệu Tư này giả bộ làm thiên mệnh chi tử, hấp dẫn sự chú ý thay cho thiên mệnh chi tử là hắn ta cũng rất tốt.
“Ha ha ha, khi ngươi tự cho rằng mình là đúng, lại không biết rằng nhân vật chính chân chính là ta đây đang âm thầm lạnh lùng quan sát ngươi.”
Hắn ta hết sức mong đợi, mong đợi vẻ mặt của tên Triệu Tư này khi biết được chân tướng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của hắn ta không khỏi rơi vào trên người của Phạm Dao Dao ở trước mặt.
Tiểu la lỵ này… Có vẻ rất không tồi… Ánh mắt của hắn ta lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.
Đến lúc đó, sau khi lấy được cơ duyên nhất định phải thoả mãn bản thân thật tốt.
Mà giờ khắc này.
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa.
Nữ thi thối rữa đang tĩnh toạ, bỗng nhiên tròng mắt của nàng ta rơi xuống.
Nàng ta giơ tay tiếp nhận tròng mắt, chỉ thấy tròng mắt nhanh chóng chuyển động, dường như có tin tức nào đó đang truyền ra.
“Cái gì… Vị kia? Này… Tuân mệnh.”
Nữ thi cầm lấy tròng mắt, đợi sau khi tròng mắt dừng lại không chuyển động nữa mới đưa tròng mắt quay trở lại hốc mắt thối rữa.
“Có thể chính là vị không thể nói kia…”
Nữ thi lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt của nàng ta xuyên thấu qua mắt của Lâm Nhất Hạo, rơi vào trên người của Phạm Dao Dao, sợ hãi run rẩy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận