Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2328: Ly biệt

Lúc này, tất cả mọi người đều tán đi, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc của mình.
Nam Phong mang theo cây đàn mà Lý Phàm làm cho.
Tử Lăng và Độc Cô Ngọc Thanh đều mang đi rất nhiều mực và giấy.
Long Tử Hiên đi đến thư phòng, trường cung được treo ở trên tường vẫn không để cho hắn sắc mặt tốt, thế nhưng lại nhắc nhở hắn mang thêm mấy mũi tên.
Thanh Trần đi dọn dẹp mạng nhện một lần cuối cùng, lặng lẽ đặt một ít vụn bánh màn thầu ở phía trước tổ kiến, nói một tiếng cảm ơn, sau đó mang theo cái chổi.
Lục Nhượng tưới hết tất cả cây ở trong vườn một lần, mang theo chậu cỏ của hắn, hơn nữa còn thu thập rất nhiều hạt giống.
Lâm Cửu Chính trang bị đầy đủ chu sa, trong túi có thật nhiều bùa chú.
Giang Ly mang ít nhất, hắn chỉ cầm theo mấy quân cờ ở trên bàn cờ mà bình thường Lý Phàm vẫn hay chơi.
Ngô Đại Đức nhổ cây Dong Kim Tổ Thụ cả người đầy gai, chuẩn bị mang theo rời đi.
Tô Bạch Thiển thì mang theo rất nhiều bình thuốc…
Tâm Ninh cõng một rương sách ở trên người, thân thể mảnh khảnh cùng với cái rương sách to lớn tạo thành một sự đối lập rõ ràng.
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong.
“Được rồi, chúng ta đi sang bệnh viện tâm thần đi.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng.
Ngay lập tức, một đám đệ tử đều đứng dậy, mang theo đồ vật của mình đi ra ngoài tiểu viện…
Sau khi rời khỏi tiểu viện, bọn họ trực tiếp đi về phía bệnh viện tâm thần.
Lúc bọn họ đi đến bệnh viện tâm thần, Minh Thiên Bắc cùng với Khương Tuyết đang chia đồ vật cho một đám bệnh nhân tâm thần.
Khương Tuyết cũng đã nhận được tin tức, chuẩn bị xuất phát cho nên đã đến bệnh viện tâm thần từ trước.
“Những bánh bao này đều là do Vương đại thẩm mang tới, mỗi người ba cái, không được tranh đoạt.”
“Trương đại bá cho thịt khô, mỗi người một túi, đừng đoạt vỏ ớt.”
“Những thứ này là rác rưởi các ngươi đã nhặt được trong khoảng thời gian này, mỗi người chọn ba cái…”
Một đám bệnh nhân tâm thần xếp hàng nhận đồ, phải nói là cực kỳ lễ phép, có thứ tự.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng mỉm cười, quả nhiên những bệnh nhân tâm thần này rất tỉnh táo, trật tự.
Bệnh nhân tâm thần thực sự sẽ không xếp hàng, xếp hàng thì là người bình thường.
Cuối cùng một đám bệnh nhân tâm thần đều đã nhận xong đồ, lúc này Lý Phàm mới tiến lên nói:
“Đã chuẩn bị xong rồi?”
Minh Thiên Bắc nhìn thấy Lý Phàm cung kính nói:
“Khởi bẩm tiền bối… Đã chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này một đám bệnh nhân tâm thần đều vô cùng cung kính, cúi đầu.
Lý Phàm gật đầu nói:
“Tốt, vậy thì đi đi.”
Một đám bệnh nhân tâm thần đều mang theo đồ đạc của mình, cùng với một đám đệ tử đi ra ngoài cổng thôn.
“Đại Ma Vương, ngươi trở về đi.”
Vân Khê lên tiếng.
Lý Phàm nói:
“Không có việc gì… Đưa tiễn các ngươi.”
Vân Khê cũng không nói gì nữa.
Lý Phàm tiễn bọn họ, không bao lâu thì đã ra đến cổng thôn.
“Sư phụ, chúng ta phải đi rồi.”
“Tạm biệt sư phụ.”
Các đệ tử đều lên tiếng lưu luyến nói.
Lý Phàm gật đầu dặn dò:
“Đi xa nhà nhớ chú ý an toàn, cẩn thận một chút, nếu như gặp phải bất cứ khó khăn gì… Nhớ quay trở về nhà.”
Một đám đệ tử đều gật đầu.
“Đi thôi.”
Lý Phàm vẫy vẫy tay.
Lúc này một đám đệ tử Nam Phong, Tử Lăng, Long Tử Hiên đều lên đường.
“Đại Ma Vương… Ta đi.”
Trong đôi mắt to của Vân Khê tràn đầy sự tiếc nuối, nàng nói:
“Cám ơn ngươi…”
Lý Phàm nở nụ cười nói:
“Nha đầu ngốc…”
“Cũng không phải không trở lại, đau buồn cái gì.”
“Trong bao quần áo của ngươi còn có mấy tờ giấy, bên trên đó là một ít thôi diễn của Chí Ám Chi Cục, cùng với ý nghĩa của nó.”
“Mặc dù còn chưa hình thành giải pháp cuối cùng, thế nhưng có cái này rồi, không cần lại phải đi theo con đường Tinh Hoả Liệu Nguyên, ngươi đừng quá ngây dại, ít đi một chút ham muốn, thật sự vui vẻ, có biết hay không?”
Vân Khê nghe vậy, trong đôi mắt to hiện lên vẻ mong chờ nói:
“Thực sự vẫn còn giải pháp khác sao?”
Lý Phàm gật đầu nói:
“Nhất định là có… Tin tưởng ta.”
Vân Khê gật đầu:
“Tốt, ta đây… Sẽ đi trước.”
Lúc này nàng cũng đi ra khỏi thôn, cùng nhau rời đi.
Dưới ánh nắng mặt trời, một đám đệ tử lưng đeo hành lý, bắt đầu chuyến đi xa.
Lý Phàm đứng ở cổng thôn, ánh mặt trời rơi trên người của hắn.
Tâm Ninh đứng từ xa nhìn thoáng qua, trong đôi mắt của nàng lộ ra sự vui vẻ.
“Đại ca ca vẫn giống như năm xưa… Chỉ có điều, lúc này không cần ta chờ đợi ở một chỗ lâu như vậy nữa rồi…”
Nàng mỉm cười, nhớ đến ngày gặp được Lý Phàm kiếp trước, nàng đang cứu trị cho một con nai con, mà đại ca ca đi đến từ giữa ánh trời chiều, trên người đều là ánh sáng…
“Sư phụ… Ở kiếp này, chúng ta nhất định có thể cùng người kề vai chiến đấu…”
Trong đôi mắt to tròn của Tử Lăng tràn đầy kiên quyết.
Bóng dáng của bọn hắn dần dần trở nên xa xôi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận