Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2647: Đại hoạ xảy ra 2

Trong thôn lập tức náo nhiệt, Trương đại bá mang hai đầu heo ra, Nhị đại gia cũng bắt năm, sáu con gà, Vương đại thẩm mang theo một đống ngỗng ra…
Mặc dù không phải Tết nhưng còn náo nhiệt hơn Tết…
“Sư phụ, ta muốn ăn chân vịt kho tàu.”
“Sư phụ, ta muốn ăn gà khiếu hoa kê.”
“Bần tăng thích nhất là chân giò kho tàu.”
Lý Phàm cũng mang theo một đám đệ tử đi tới, tất cả mọi người đều nhiệt liệt báo danh.
Lý Phàm mỉm cười đeo tạp dề vào, đi tới, bắt đầu nấu ăn.
Rất nhanh, đủ các món ăn thơm ngon đều được bưng lên bàn.
Chân vịt kho tàu, Khiếu hoa kê, chân giò heo kho tàu, Phật nhảy tường, dê nướng nguyên con, dê hầm cách thuỷ, heo sữa quay, cá hấp chưng, canh vịt, cánh ngỗng chiên giòn, thịt bò nóng hổi…
“Oa, thật phong phú.”
“Tết cũng không được ăn ngon như vậy đâu…”
“Nhiều đồ ăn ngon quá…”
Mắt của mấy người Tử Lăng đều phát sáng.
“Mở ra ăn đi.”
Mọi người ngồi cùng nhau, Lý Phàm nở nụ cười gắp cho Tử Lăng thật nhiều thịt nói:
“Mới rời khỏi nhà vài ngày mà đã gầy như vậy… Ăn nhiều hơn một chút.”
Tử Lăng cảm động gật đầu, sau đó bắt đầu… Ăn như gió cuốn.
Thanh Trần cắn một miệng lớn chân giò heo kho tàu, hồn nhiên không hề có một chút nào phong thái của một vị tăng nhân, Ngô Đại Đức đang gặm một cái móng giò, ăn hết sạch thịt rồi mới ném cho con chó đen, con chó đen há miệng sủa lớn một lúc, Tô Bạch Thiển thưởng thức canh vịt, Lâm Cửu Chính thì ăn một cái đùi dê nướng, Long Tử Hiên nhân dịp mọi người không để ý, lặng lẽ gắp một miếng cá lớn…
Lý Phàm cũng vui vẻ, mọi người vẫn như trước đây, dường như chưa từng thay đổi.
Chẳng qua mấy người Vân Khê, Nam Phong, Giang Ly, Tâm Ninh, Khương Tuyết vẫn chưa quay trở về…
Sau khi ăn tiệc xong, tất cả mọi người ngồi quây quần quanh đống lửa vừa múa vừa hát, tiếng cười nói vui vẻ.
Người ở trong thôn cũng rất hăng hái, dường như còn vui hơn ngày lễ tết bình thường.
“Đi, lấy rượu đào lâu năm nhất ra đây, ngày hôm nay không say không về.”
Lý Phàm cũng lên tiếng.
Lúc này Ngô Đại Đức cùng với Lục Nhượng đi lấy rượu, không bao lâu đã quay trở về, hương rượu thơm nức toả ra khắp nơi.
“Không ngờ đã qua bảy năm rồi…”
Lý Phàm nâng chén, hắn đã đến thôn này được bảy năm rồi.
“Tiểu Lý, cạn.”
Nhị đại gia nâng chén, tất cả mọi người đều uống.
Rượu được ủ lâu năm, mùi rượu nồng vô cùng, tác dụng chậm cực kỳ lớn, mấy người Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, Ngô Đại Đức không uống bao nhiêu mà đã say ngã rồi.
Mà ngay cả những người luôn có tửu lượng rất tốt ở trong thôn cũng đều say.
“Nhân sinh có rượu ngon khiến ta say mèm, một giọt chưa từng đến Hoàng Tuyền… Khiêu Đại Thần nói đúng, uống.”
“Đêm qua nằm mộng khắp thôn là khói đen, dựa theo thuyết pháp của Khiêu Đại Thần, tai hoạ sắp tới rồi… Mọi người cùng uống đi.”
“Lời nói của Khiêu Đại Thần không có câu nào là không ứng nghiệm… Tiểu Lý, đến, ta và ngươi uống một chén.”
Các thôn dân đều say sưa, tất cả mọi người đều lên tiếng.
Bọn họ nói đến Khiêu Đại Thần, nói đến giấc mộng đêm qua.
Ở trong giấc mộng đêm qua, không chỉ có Nhị đại gia cùng Trương đại bá, toàn bộ người ở trong thôn đều có chung một giấc mộng giống nhau.
Hắc vụ phủ xuống, toàn thôn huỷ diệt.
Khiêu Đại Thần có uy tín cực cao ở trong thôn, trước khi Lý Phàm đến thì lão là người được tôn trọng nhất ở thôn, thống lĩnh mọi người ở trong thôn chống lại không ít tai nạn.
Cho nên mặc dù Lý Phàm khiến cho Nhị đại gia cùng với Trương đại bá yên tâm, nhưng cảm giác nguy cơ của các thôn dân vẫn chưa được giải trừ, mọi người đều cảm thấy trong tương lai không bao lâu nữa sẽ xảy ra hoạ lớn.
Vì vậy đây chính là nguyên nhân ngày hôm nay bọn họ lấy hết toàn bộ mọi thứ tốt ở trong nhà ra cùng nhau mở tiệc ăn uống…
Mặc dù biết tương lai sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn, mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy trống trải thế nhưng lại không hề ưu sầu sợ hãi giống như những người bình thường, ngược lại thản nhiên nghênh đón tất cả.
Lý Phàm đã nhận ra điều này, hắn nhếch miệng mỉm cười nâng chén uống rượu cùng với mọi người, nhưng cũng không nói thêm gì.

Lúc này.
Ở Côn Luân Giới, nơi tiếp giáp giữa châu Thái Dương và châu Thái âm.
“Gia tốc…”
“Thế giới hắc ám phủ xuống càng lúc càng nhanh…”
“Đó là cái gì? Từng đạo ánh sáng màu đen đang phóng về phía Thế giới Cấm Kỵ.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mộ Thiên Ngưng cùng Võ Tiểu Côn quan sát hết tất cả mọi chuyện.
Chỉ thấy tia sáng màu đen này bao quanh một số kinh thư, thẻ tre, thư sách màu đen, siêu việt qua bậc thang năm tháng, đã tới màn chắn với hiện thế rồi.
Dưới sự áp chế của lực lượng này, những đồ vât hắc ám đều bị phá huỷ, kinh thư đang đốt cháy, thẻ tre bị huỷ hoại, thư sách màu đen bị bóp méo…
Thế giới hắc ám, tồn tại mất đi ở trong năm tháng khó có thể thông qua màn chắn để đến được toạ độ của nền văn minh hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận