Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2313: Hôi quỷ

Mà ở trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà bỗng nhiên cắn răng nói:
“Chúc Thiên… Ngươi có biết ngươi đang tìm đường chết?”
“Ngươi có biết hắn phụng hiệu lệnh của người nào đến đây chấp chưởng Luân Hồi hay không?”
Chúc Thiên lạnh lùng nói:
“Cho dù có là ai, ở kiếp này đều không có tư cách khiến cho ta khuất phục.”
Mạnh Bà nghe vậy, trực tiếp nhìn về phía Tề Song Minh nói:
“Ai cho ngươi tới… Sao ngươi không tụng tên của hắn?”
Giờ khắc này, Tề Song Minh gần như muốn bị buộc phải quỳ ở trên mặt đất, chấp chưởng quyền bính Luân Hồi, nhưng đầu đầy mồ hôi.
Nghe vậy, lão ta bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
“Ta… Phụng mệnh vị kia đến đây, chưởng khống Luân Hồi…”
Lão ta dốc hết toàn bộ lực lượng, rốt cuộc nhẹ nhàng nói ra một chữ:
“Phàm.”
Rầm!
Giờ khắc này, toàn bộ địa phủ sứt mẻ bỗng nhiên đều rung động kịch liệt.
Dường như bầu trời đang muốn nứt ra, sụp đổ, ngay cả Địa Phủ cũng không thể chịu nổi trọng lượng của một chữ này.
“A…”
“Không…”
Trong địa phủ, giờ khắc này, vô số lão quỷ tiền sử bỗng nhiên đều giống như là lên cơn điên, hồn thể của bọn hắn trở nên loạn lạc chết chóc, dường như bị chém hết tu vi, toàn bộ ngã ở trên mặt đất.
Toàn bộ uy áp kinh khủng có nguồn gốc từ Chúc Thiên đều tiêu tán, không còn lại một chút nào cả.
Giờ khắc này, Tề Song Minh càng cảm nhận được một loại lực lượng nhân quả khổng lồ đang gia tăng ở trên người của mình, lão ta gần như sắp phải quỳ xuống dưới mặt đất, thế nhưng lại bỗng nhiên đứng thẳng dậy.
Lão ta cảm giác mạnh mẽ vô cùng, chỉ đơn giản niệm tụng một chữ này, ngày hôm nay không còn cái gì có thể che mắt được hắn, đất này cũng không còn cái gì có thể chôn được hắn, toàn bộ thiên hạ chúng sinh đều biết ý của hắn, chư thiên thần phật đều tan thành mây khói.
Giờ khắc này, đại ấn Luân Hồi ở trong tay của lão hoàn toàn hợp nhất cùng với tâm niệm của lão.
Mà ở trước mặt lão ta, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một cái bóng người già nua.
Bóng người già nua kia run rẩy quỳ xuống dưới mặt đất, cõi lòng tràn đầy sợ hãi nói:
“... Ngươi… Ngươi niệm tụng tên của vị kia…”
“Ta… Ta nguyện thần phục…”
“Chúc Thiên… Nguyện thần phục…”
Con quỷ đệ nhất Chúc Thiên quỳ xuống dưới mặt đất, dập đầu về phía Tề Song Minh.
Địa phủ tàn phá.
Lúc này vạn quỷ đều vắng lặng, Luân Hồi chấn động, dường như toàn bộ địa phủ đều bị huỷ diệt vậy.
Toàn bộ đám quỷ đều bị áp chế đến mức run rẩy nằm rạp ở trên mặt đất, hoảng loạn.
“Cái gì… Hắn nói cái gì đó? Vì sao ta lại hoàn toàn không nghe rõ một chữ kia…”
“Đến tột cùng là chữ gì, là tên gì, thậm chí ngay cả chúng ta cũng không thể nào nghe được.”
“Tên chỉ mới vang lên bên tai của chúng ta, chúng ta đã trực tiếp biến thành người điếc… Toàn bộ tu vi đều không thể gánh được nhân quả do cái chữ kia mang lại…”
Một đám lão quỷ đều sợ hãi.
Có thể chạy ra từ bên trong Luân Hồi, bọn hắn đều là cường giả ở trong năm tháng, cho dù đã hoá thành quỷ thì cũng không phải là loại bình thường, tuỳ tiện đi ra ngoài, chỉ cần có thể duy trì được lực lượng trong chốc lát cũng đủ để quét ngang Cổ Lộ Cấm Kỵ, toàn diệt biển sương mù xám.
Thế nhưng bây giờ chỉ bởi vì một cái tên…
Thì hoàn toàn bị trấn áp rồi.
Mới vừa rồi, trong lòng đám quỷ còn giấu sát ý, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Đám quỷ lòng mang bất kính ngã ở trên mặt đất, co quắp không thể dậy nổi, hồn thể vỡ vụn.
Trong lòng không cam tâm run rẩy quỳ ở trên mặt đất, không dám xuất hiện bất cứ suy nghĩ nào nữa.

Bên trong toàn bộ địa phủ chỉ còn lại có một mình Tề Song Minh đứng nguyên.
Tay lão cầm đại ấn Luân Hồi, lúc này cả người đều hốt hoảng.
“Vừa rồi ta đã nói cái gì đó…”
Lão ta giật mình, không ngờ ngay cả bản thân cũng đều đã quên rồi.
Cái chữ kia tự động cất lên từ trong miệng của lão.
Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, ý thức của lão trực tiếp tiêu vong.
“Ta đều nhớ rõ sơn thôn cùng với mười hai bệnh nhân tâm thần, thế nhưng vì sao ta lại cảm giác ký ức của bản thân không được lành lặn.”
“Ta còn có thể nhớ kỹ ở bên trong sơn thôn nhỏ có một vị cao nhân vô thương… Thế nhưng tên của hắn, tất cả mọi thứ về hắn, ta đều không thể nghĩ ra được…”
Tề Song Minh hoảng sợ, lão lẩm bẩm nói:
“Ta vừa mới đọc lên cái tên này, thế nhưng lại khiến cho toàn bộ nhân quả duyên phận giữa ta cùng với vị cao nhân kia đều biến mất hầu như không còn hay sao?”
“Cuộc đời này của ta… Cũng chỉ có một cơ hội có thể niệm tụng tên của hắn như thế…”
Giờ khắc này lão ta đã hiểu ra rồi.
Vị kia ở bên trong sơn thôn nhỏ… Vị cách quá cao, tu vi quá kinh khủng.
Nếu như không phải bản thân lão ta may mắn ở lại sơn thôn nhỏ một khoảng thời gian, thậm chí có khả năng gặp được vị kia vài lần… Như vậy lão ta tuyệt đối không có khả năng đọc ra tên của hắn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận