Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2319: Chí ám chi cục 2

Lúc này.
Giang Ly cùng với con rùa đen nhỏ đã rời khỏi Cổ Lộ Cấm Kỵ, lướt qua biển sương mù xám, quay trở về Chân Tổ Giới một lần nữa.
Hắn bay thẳng về phía sơn thôn nhỏ.
Sau đó không lâu cũng đã xuất hiện ở trước sơn thôn nhỏ.

Bên trong sơn thôn nhỏ, tiểu viện.
Tiếng đàn du dương, bàn tay trắng nõn của Nam Phong đang đánh đàn, bên trong tiếng đàn có một loại chân ý kiểu khác.
Nàng bắt đầu luyện tập khúc đàn thứ tư “Tịch Dương Tiêu Cổ”.
Tử Lăng thì chính thức bắt đầu vẽ vật, đôi mắt to của nàng linh động, đang quan sát tất cả trong tiểu viện, dường như chỉ cần bút vẽ là có thể vẽ được hết tất cả sư huynh đệ ở trong tiểu viện.
Long Tử Hiên đang nghịch nước, hai tay của hắn xẹt qua trong hồ nước, bọt nước văng tung toé khắp nơi, tiểu hắc ngư đã lớn đến hai, ba cân, đang nhảy phập phồng ở trong tay của hắn, thỉnh thoảng, một hai con cá chép cũng tuỳ theo nhảy lên.
Cỏ của Lục Nhượng xanh tốt không gì sánh được, sau khi Lập Xuân, chồi mới nhú lên, đồng thời, hắn chăm sóc vườn rau rất tốt.
Thư pháp của Độc Cô Ngọc Thanh lại tiến bộ thêm một bước, đã luyện đến thể chữ Lệ, tràn đầy nét cổ xưa, dần dần thành hình.
Thanh Trần nhắm mắt trầm tư, ở bên trên cái đầu sạch sẽ của hắn, con kiến và con nhện thỉnh thoảng bò qua, hắn không hề bị quấy nhiễu chút nào, dường như trở thành một tảng đá…
Ngô Đại Đức đang cho ngỗng ăn, thỉng thoảng lại bị mổ mấy cái, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, thế nhưng dưới sự chăm sóc của hắn, trứng ngỗng càng ngày càng nhiều.
Lâm Cửu Chính đang học một loại bùa mới, bùa càng ngày càng trở nên thâm ảo hơn, hắn vẽ không ít hàng tồn.
Tô Bạch Thiển đang thử nghiệm phương thuốc mới, nàng hết sức chuyên chú, mỗi ngày trầm mê ở trong sách thuốc.
Mà Lý Phàm lại ngồi dưới gốc cây đào, ôm mèo, uống trà, vừa không khỏi gật gù, đám đệ tử này của hắn càng ngày càng tiến bộ hơn.
Lý Phàm lại nhìn về phía Tâm Ninh, chỉ nhìn thấy Tâm Ninh cầm một quyển sách cổ ố vàng không có bìa, nhìn quyển sách kia dường như có vẻ sắp khóc.
Lý Phàm không khỏi nở nụ cười, không phải tiểu nha đầu này đang đọc tiểu thuyết tình cảm ngược luyến chứ?
Bị truyện ở trong sách cảm động đến mức phát khóc?
Tuy nhiên hắn cũng không quấy rầy.
Bởi vì cho dù là đọc được tác phẩm nghệ thuật xuất sắc hay là tiểu thuyết nhiều tình tiết máu chó thì đều được, chỉ cần có thể đọc, thăng trầm cộng minh cùng với nhân vật ở trong sách, đối với người ta mà nói thì đó đều là một loại hưởng thụ rất tốt.
“Lý Phàm…”
Mà lúc này đây, Vân Khê đi ra từ trong phòng, nàng dụi dụi mắt, dường như có hơi đỏ lên rồi.
“Ai bảo ngươi nằm ỳ dậy muộn như thế, hai mắt cũng sưng lên rồi.”
Lý Phàm nhẹ giọng mở miệng nói:
“Nhỏ một ít nước thuốc đi.”
Nhưng Vân Khê lắc đầu nói:
“Không… Không cần.”
Trên mặt Lý Phàm hiện lên vẻ nghi hoặc, tại sao gần đây nha đầu ngốc này lại hơi buồn phiền.
Dường như không còn vô tâm, hoạt bát sáng sủa như trước… Hơn nữa lại còn ngủ nướng.
Hắn suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến, dường như gần đây tâm trạng của Vân Khê biến hoá bắt đầu từ khi nàng lấy được mười ba khối ngọc Hồng Trần kia.
Trong lòng của hắn không khỏi có chút lo lắng, sẽ không phải do ngọc Hồng Trần đó ảnh hưởng đến tâm trạng của Vân Khê chứ?
Phải biết rằng ngọc Hồng Trần ẩn chứa tình cảm, thậm chí có cả ký ức của chủ nhân đời trước, nếu như những người khác đeo lâu dài sẽ cảm nhận được những chuyện mà người trước đã từng trải qua, tinh thần dễ dàng trở nên rối loạn.
Mười hai bệnh nhân tâm thần ở trong thôn, cũng bởi vì ở trên người có ngọc Hồng Trần cho nên mới phát điên… Vân Khê sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Nhưng mà rõ ràng hắn có làm túi thơm đặc chế ở dưới gối đầu của Vân Khê, cũng không đến nỗi…
“Khối ngọc Hồng Trần kia đâu? Đưa cho ta xem đi.”
Lý Phàm không khỏi đặt câu hỏi.
Nghe vậy trong đôi mắt to của Vân Khê hiện lên vẻ bối rối, lắc đầu nói:
“Không còn… Không biết ta để khối ngọc ở nơi nào rồi… Tạm thời không tìm thấy.”
Lý Phàm: “???”
Nha đầu ngốc này… Lại còn nói dối…
Xem ra… Thực sự có liên quan đến ngọc Hồng Trần kia sao?
Lý Phàm thoáng suy tư một chút, tạm thời cũng không suy nghĩ nhiều, hắn thử dò xét nói:
“Chúng ta chơi cờ nhé?”
Nếu như thực sự bị tinh thần rối loạn, đánh cờ cùng với nàng một trận, Lý Phàm có thể cảm giác được rồi.
Vân Khê gật đầu nói:
“Được.”
Lúc này hai người lấy bàn cờ ra, bắt đầu chơi cờ.
Nhưng điều khiến cho Lý Phàm cảm thấy hết chỗ nói là, hôm nay Vân Khê cầm quân cờ đen ở trong tay, nước cờ hết sức nhanh chóng.
Hơn nữa, bàn cờ của nàng lộ ra những biến đổi tốt đẹp, thậm chí khiến cho Lý Phàm… Lần đầu cảm nhận được sự áp lực.
“Hử?”
Lý Phàm không khỏi liếc mắt nhìn Vân Khê nghi ngờ nói:
“Ngươi xem qua Chí Ám Chi Cục rồi?”
Giờ khắc này, quân cờ của Vân Khê lộ ra vẻ đặc biệt quen thuộc.
Đó chính là Chí Ám Chi Cục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận