Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2475: Cung diệt Đại Đế 2

Nhưng đó đâu phải là một hòn đá, Lôi Đế rõ ràng cảm nhận được… Cục đá kia còn kinh khủng hơn cả núi cao, giống như là dùng hàng tỉ ngôi sao trong vũ trụ để ngưng luyện ra được một thần kim.
Cục đá kia mang theo lực lượng vũ trụ mênh mông, dường như là cả một vũ trụ đang hạ xuống, dùng tốc độ siêu việt hết tất cả phóng tới, hắn ta nhìn thấy rõ ràng, những nơi cục đá kia đi qua, mỗi một tấc không gian đều lập tức bị phá đi xây lại mấy chục triệu lần.
“Khí Thiên Đế?”
“Không… Từ lúc nào ở trên đời này lại xuất hiện một món đồ tương tự như đồ vật của Thiên Đế như vậy?”
Lôi Đế kinh khủng lên tiếng, loại khí tức này đã hoàn toàn vượt qua Đế Khí bình thường, e rằng… Chỉ có khí Thiên Đế trong truyền thuyết.
Nhưng từ xưa đến nay, bên trong thế giới Cấm Kỵ cũng chỉ có một mình Chiến Thiên Đế mà thôi, mà hắn… Trước kia đã từng luyện chế ra súng cao su hay sao? Mới nghe nói lần đầu.
Suy nghĩ ở trong lòng của Lôi Đế thay đổi thật nhanh, vỗ cánh muốn chạy trốn, thế nhưng tốc độ của cục đá kia còn nhanh hơn tốc độ hắn ta vỗ cánh.
Thình thịch.
Cục đá đã tiến vào bên trong lông chim cực dày.
“A…”
Lôi Đế phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, giờ khắc này, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng cục đá này giống như ẩn chứa lực lượng bản nguyên cực hạn trên thế gian, khiến cho toàn bộ bổn nguyên của Lôi Đế đều bị đánh tan nát.
Thậm chí hắn ta còn cảm nhận được rõ ràng, lực lượng của cục đá kia còn đánh vào bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, đánh vỡ toàn bộ con đường quy tắc của hắn ta.
Con đường quy tắc của hắn ta nối liền với vùng đất Hư Vô, sau khi trải qua Chế Đạo, vốn đã có thể trở thành Lôi Thổ tràn đầy sức sống, hiện tại đã hoàn toàn sụp đổ, ba hồn bảy vía được ký thác ở trong đó cũng đang kêu rên, không có cách nào trốn chạy được.
“Ta không muốn chết đi.”
Lôi Đế hô to, hắn ta run rẩy đến cực điểm, loại vũ khí “Thiên Đế” này lại có thể diệt sát toàn bộ thần hồn của hắn ta.
Trong nháy mắt, một tia ý thức cuối cùng của hắn ta dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau hô to:
“Ngao Vô Song chạy mau…”
Nếu như hắn ta đã chết, như vậy thì Đạo Tử Vô Song chính là cơ hội sống lại duy nhất của hắn ta.
Thế nhưng hắn ta không nhìn thấy Ngao Vô Song…
Hắn ta nhất thời ngạc nhiên, DCM… Ngao Vô Song đã chạy rồi sao?
Người này… Lẽ nào khẳng định hắn ta sẽ chết ở đây, cho nên mới chạy trốn nhanh như vậy?
Giờ khắc này, trong lòng hắn ta bỗng nhiên vang lên, lúc trước khi hắn ta xông về phía sơn thôn nhỏ, Ngao Vô Song đã từng khuyên nhủ hắn ta rằng sơn thôn nhỏ này rất tà môn…
Nhưng những suy nghĩ này chỉ vừa mới loé lên, cả thân chim to lớn của hắn ta giống như diều bị đứt dây, trực tiếp mất đi khả năng bay lượn, rơi xuống từ trong không trung.
Giờ khắc này, lôi hải vô hình kinh khủng đầy trời ầm ầm biến mất, đế cơ vạn trượng cũng biến mất theo.
Thiên địa khôi phục lại sự vắng vẻ, duy chỉ có một con chim lớn không cam lòng giãy dụa rơi xuống ở trên mặt đất.
Cổng thôn của sơn thôn nhỏ.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cổng thôn hoàn toàn yên tĩnh.
Thân thể mềm mại của Thuỷ Thanh Linh đang run rẩy, trên mặt của nàng ta tràn đầy vẻ khó có thể tin được, giống như đã nhìn thấy một chuyện cực kỳ kinh khủng nào đó.
“Không… Là thật sao…”
“Lôi Đế… Bị người ta đánh rơi?”
“Một cái súng cao su?”
Nàng ta vô ý thức nhìn về phía Vương Nhị Tiểu ở cổng thôn.
Này… Đây vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi, sao có thể bắn chết được tồn tại cấp bậc như Lôi Đế?
Lẽ nào thôn này… Một đứa bé cũng mạnh hơn cả Đại Đế hay sao?
Trời…
Đây là thôn gì vậy…
Trong lòng nàng ta rung động, hoàn toàn rung động, cảm giác da đầu cũng căng ra, toàn thân có chút run rẩy.
Rốt cuộc bản thân đã tiếp xúc đến tồn tại cấp bậc gì, lẽ nào cường giả ở bên trong những tiên dân không có chết đi mà ở ẩn ở đây hay sao?
Không chỉ có nàng ta, mà ngay cả Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao cũng mở to hai mắt.
Đá bắn ra…
Đánh bại Lôi Đế rồi?
“Đây là Lôi Đế sao?”
Phạm Phách Minh lẩm bẩm, nếu như chuyện này được truyền ra ngoài, mọi người tuyệt đối sẽ không tin tưởng một đứa trẻ ở sơn thôn lại bắn súng cao su đánh chết một Đại Đế vô thượng danh chấn thế giới Cấm Kỵ trong vài chục vạn năm…
Nhưng tất cả mọi chuyện này… Đều chân thực xảy ra ở trước mắt của bọn họ lúc này.
Mà Phạm Dao Dao chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, lập tức nhảy nhót, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn không gì sánh được nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Lão tổ, chúng ta… Có phải nên đi nhặt chim rồi đúng không?”
“Nướng… Đồ nướng?”
Trong mắt của nàng viết đầy chờ mong.
Độc Cô Ngọc Thanh cũng đang trầm tư, biểu hiện của Vương Nhị Tiểu cũng vượt quá suy nghĩ của hắn rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận