Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2724: Vô Ngã

Dường như cây đào đang thở dài một hơi nói:
“Tâm cảnh hoàn mỹ đã lừa gạt không ít bao nhiêu khách qua đường.”
Kiếp trước Vân Khê đã từng luyện ra tâm cảnh Vô Biến, cho dù bị lực lượng của Đê Bá gia trì, chỉ cần không muốn thì nàng sẽ không bị dị hóa.
Như vậy, dường như ở một mức độ nào đó, tâm cảnh có thể khể khắc chế ảnh hưởng của Đê Bá.
Cho nên bên trong dòng sông dài năm tháng từng có truyền thuyết, chỉ cần luyện ra tâm cảnh hoàn mỹ thì sau đó có thể vượt qua được Đê Bá, bình định đại họa muôn đời.
Nhưng không người nào biết được rốt cuộc trên thế gian này có tâm cảnh hoàn mỹ hay không.
Lúc này… Tâm cảnh hoàn mỹ xuất hiện.
Vô Ngã.
Không có người nào biết được tâm cảnh này xuất phát từ vị tồn tại kinh thiên động địa nào hoặc ở trong thời đại máu lửa nào.
Nhưng cuối cùng vẫn thua ở trước mặt Đê Bá, thân tử đạo tiêu.
Hôm nay bị Khiêu Đại Thần mượn được từ trước Đê Bá để gia trì bản thân.
Khiêu Đại Thần từng bước đi mười bước về phía Đê Bá, cho nên sau khi dị hóa, lão vẫn là người duy nhất có thể quan sát được Đê Bá, từ đó khi trở thành sinh linh hắc ám cũng có thể mượn được lực lượng.
“Vô Ngã không chịu vạn đạo, không nhiễm nhân quả.”
Giọng nói của cây đào vang lên:
“Trong lòng của lão không phá, chúng ta sẽ không thể giết chết được lão.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều nhíu mày.
Rõ ràng Khiêu Đại Thần đã tràn đầy nguy cơ, gần như sắp chết, thế nhưng chỉ dựa vào tâm cảnh Vô Ngã có thể đứng ở thế bất bại.
“Đáng giận.”
Chân Long đang gầm thét, nói:
“Khiêu Đại Thần hắc ám, có bản lĩnh thì đánh một trận.”
Cả người hắn sôi sục chiến ý, nhưng căn bản không thể nào phát tiết ra được.
“Ta sẽ rời đi, quy về hắc ám, dưỡng thương trăm triệu năm… Sau đó quay lại giết chết các ngươi.”
Khiêu Đại Thần hắc ám đứng dậy tại chỗ, lúc này mặc dù lão đã bị thương nặng sắp chết, không có cách nào ra tay một lần nữa, nhưng cũng không có người nào ngăn cản được lão.
Nhìn thấy được nhưng không chạm vào được.
Nhưng đúng lúc lão chuẩn bị rời đi, trong khi không có một người nào có thể ngăn cản được, ở dưới gốc cây đào bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Đó là một thanh niên nho nhã, hắn hào hiệp mà tùy ý đọc sách, trong tay cầm chai rượu, hắn đang ngâm thơ.
“Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”
(Dịch thơ: Bài thơ Vị Thành khúc - Tống Nguyên nhị sứ An Tây, bản dịch Nam Trân:
Mưa mai thấm bụi Vị Thành,
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
Khuyên anh hãy cạn chén mời,
Dương quan ra khỏi ai người cố tri.)

Khiêu đại thần nghe thấy giọng nói này chợt quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy được bóng dáng ở dưới gốc cây đào, sắc mặt của lão đột nhiên thay đổi, trong mắt hoảng sợ thất sắc.
“Ngươi… Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đã bị nhốt ở bên trong Hắc Ám Vực hay sao?”
Trong lòng của lão cảm thấy cực kỳ kinh khủng, sợ hãi, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, bởi vì trong lòng của lão đang rối loạn, tâm tình sợ hãi, cho nên tạm thời không thể chạm vào cảnh giới Vô Ngã, rơi vào trong hiện thực.
Mà thanh niên ở dưới gốc cây đào kia chỉ tùy ý uống một hơi cạn sạch chén rượu, dường như cách xa hai đời.
Sau đó hình ảnh ở dưới gốc cây đào biến mất.
Dưới gốc đào trở nên vắng vẻ.
“Không đúng… Đây không phải là hắn, đây chẳng qua chỉ là một hình bóng ngày xưa của hắn mà thôi… Ta bị lừa?”
Khiêu Đại Thần hắc ám lập tức hiểu ra điều gì đó, lão giật mình nhìn về phía cây đào, nhịn không được nói:
“Ngươi… Ngươi lại sử dụng một hình ảnh để hù dọa ta, phá tâm cảnh Vô Ngã của ta, ngươi hãm hại ta.”
“Thôn này… Thôn này con mẹ nó là một thôn hố hàng…”
“Phốc!”
Khiêu Đại Thần hắc ám phun ra một ngụm máu đen lớn, khí cơ hỗn loạn, đại đạo tiêu tán, tâm cảnh của lão hoàn toàn sụp đổ.
Đạo cơ của lão vốn đã hoàn toàn bị hủy diệt lúc lão hồi tưởng về hư ảnh Đê Bá, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, dựa vào tâm cảnh Vô Ngã mà gắng gượng, thế nhưng hiện tại một dây cung cuối cùng cũng đã bị đứt…
Khiêu Đại Thần hắc ám đã hoàn toàn nằm gục ở trên mặt đất.
Giờ phút này, tâm cảnh mà lão mượn được từ phía trước của Đê Bá cũng đã bị phá hủy, hơn nữa cơ sở đại đạo của bản thân cũng đã bị hủy, hoàn toàn trở thành một phế nhân.
“Hố hàng… Một thôn hố hàng.”
Khiêu Đại Thần hắc ám đã hấp hối, nhưng vẫn tức giận mắng.
Lão ta cực kỳ không cam lòng, thân làm thiên hạ đệ tam, ngày hôm nay lại bị bẫy… Không còn lại một chút gì!
“Đại lừa dối, ngươi mới thực sự là tên hố hàng.”
Mà Triệu nhị đại gia lại mang vẻ mặt vui sướng đi tới nói:
“Con mẹ nó, năm đó ngươi lừa gạt chúng ta, lấy đi toàn bộ bổn nguyên hắc ám mà chúng ta đã luyện hóa được, để cho chúng ta biến thành sinh linh sương trắng, vốn dĩ còn đang nghĩ rằng ngươi là người tốt, thế nhưng không ngờ tới ngươi con mẹ nó biến chúng ta thành sinh linh sương trắng là vì muốn để chúng ta đi chịu chết, đi nhiên đăng… Ngươi hố hàng không thể tả rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận