Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2388: Huyết mạch tiên dân

Mà lúc này Lâm Nhất Hạo bỗng nhiên mỉm cười lên tiếng nói:
“Ta có cách để cho các vị bình an đi về phía trước.”
Hắn ta tự tin đứng dậy nói:
“Sở dĩ trước đây một đường bình an cũng chỉ bởi vì ta mà thôi.”
“Hiện tại ta có thể cam đoan các ngươi không có việc gì, thế nhưng các ngươi cần bỏ gia một cái giá tương ứng.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn ta.
Sắc mặt của ba vị Hùng chủ đều lạnh lùng.
“Chỉ bằng ngươi, một tên tu giả Nạp Cấm nho nhỏ cũng dám ăn nói ngông cuồng như thế?”
Cát Nhân Hùng trầm giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo tức giận nói:
“Ngươi xứng cò kè mặc cả cùng với chúng ta?”
Lâm Nhất Hạo lạnh nhạt nói:
“Có thanh kiếm này ở đây, ta có tư cách cò kè mặc cả cùng các ngươi hay không?”
Hắn ta bỗng nhiên gỡ xuống thanh trường kiếm màu đen rỉ sét vác ở trên lưng, nhẹ nhàng rút chuôi kiếm ra một chút.
Ngay lập tức, một luồng khí tức kinh khủng lập tức phát ra từ bên trong thanh kiếm kia, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi không gì sánh được.
“Đây là… Lực lượng gì lại có thể khiến cho chúng ta kinh hãi như thế?”
Kiếm Vô Danh giật mình lên tiếng.
“Kiếm này… Có lai lịch lớn.”
Nguyên Vô Cực cũng vô cùng kinh ngạc.
“Kiếm này có linh, ẩn chứa ở bên trong Đạo Cảnh Địa của ta, chỉ cần một ý nghĩ của Kiếm Tiên, cho dù cấm thú cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Lâm Nhất Hạo tự tin lên tiếng.
Nghe vậy ba vị Hùng chủ đều trầm mặc.
“Ngươi muốn cái gì?”
Bọn hắn đặt câu hỏi.
“Đạo nguyên cấm kỵ.”
Đạo nguyên cấm kỵ chính là đồ vật quý giá trong thiên địa, bình thường chỉ sinh ra ở một số động tiên, có thể gia tăng tốc độ tu hành của tu giả.
Trước đây nguyên nhân chủ yếu Lâm Nhất Hạo đi đến Thanh Kiếm Tông cũng bởi vì Đạo Nguyên Đan.
Mà bây giờ… Thứ mà ba thế lực lớn cung cấp rõ ràng có thể nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với Thanh Kiếm Tông.
Cho nên hắn ta nghĩ… Không cần ẩn núp nữa, đây chính là thời gian ngửa bài.
Bây giờ có thể lấy được một cái giá tốt.
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Nguyên Vô Cực lên tiếng.
Lâm Nhất Hạo nói:
“Một trăm phân.”
“Một nhà một trăm phân.”
Cho dù một cái linh mạch tạo hoá, một năm cũng chỉ có thể sản sinh ra mấy phần đạo nguyên mà thôi, Lâm Nhất Hạo… Không khác gì công phu sư tử ngoạm.
Nhưng ba vị Hùng chủ chỉ liếc mắt nhìn nhau đã gật đầu đồng ý rồi.
Cơ duyên Đế Tinh lần này mới là quan trọng nhất, so sánh thì… Mặc dù đạo nguyên cấm kỵ trân quý, nhưng cũng không thể tính là gì.
Bọn hắn tiếp tục đi về phía trước, sau đó không lâu thì gặp một ổ ong mật.
Những con ong mật này đều phát ra tiếng ông ông khiến cho linh hồn của kẻ khác cũng phải hoảng sợ.
“Không đúng, ong mật này… Thật là đáng sợ, mỗi một con… Đều đáng sợ hơn cả Ma Yến tuyết trắng vừa nãy?”
“Chạy mau, chạy mau.”
“Căn bản không có cách chống lại.”
Ba vị Hùng chủ đều hoàn toàn luống cuống.
Khí cơ của những con ong mật này khiến cho bọn hắn tê dại cả da đầu, hoàn toàn không có tâm tư chống cự lại.
“Các vị không cần hoảng hốt, có ta ở đây, không có chuyện gì.”
Lâm Nhất Hạo hô to nói:
“Mời kiếm tiên ra tay.”
Hắn ta chủ động hô hoán.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, vì để tránh bị Lâm Kiếm Hạo đọc chết, Kiếm Tiên thối rữa vốn dĩ đã lâm vào ngủ say, bây giờ lại bị thức tỉnh, nói:
“... Chuyện gì?”
Lâm Nhất Hạo nói:
“Kiếm Tiên, mau mời ra tay, trấn áp những con ong mật màu vàng kim này.”
Nhưng kiếm tiên hư thối chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài, lập tức giật mình.
“Thế gian này… Làm sao còn có bổn nguyên sương trắng?”
Nàng ta giật mình, bởi vì, mật ong này… Lại có thể di chuyển lên trên người của nàng ta… Sương trắng?
Loại vật này… Trên đời này đã không còn nữa!
Sớm đã biến mất trong vô số năm tháng.
“Lẽ nào vị kia xuất hiện sao? Chỉ có vị kia mới có thể mang đến sương trắng…”
Trong lòng của nàng ta nảy sinh ra một cái ý nghĩ… Run rẩy thì thào.
Nhưng trong nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện.
Thi thể thối rữa của nàng ta lại bắt đầu chảy ra nước.
“Ta… Ta đã đoán ra sự hiện hữu của hắn? Rơi vào tử vong?”
Nữ thi thối rữa nhất thời cảm thấy kinh khủng.
Trong khoảnh khắc này, nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, rốt cuộc trước kia bản thân đã chém rụng trí nhớ gì.
“Ngươi… Lâm Nhất Hạo, ngươi muốn ta chết hay sao?”
Nàng ta nhịn không được, trực tiếp tức giận lên tiếng.
Mẹ nó, nàng ta nỗ lực trả một cái giá cực lớn, khó khăn lắm mới có thể quên đi được những thứ kia, kết quả bây giờ người này lại khiến cho nàng ta nhớ lại, hơn nữa còn để cho nàng ta nhìn thấy đồ vật có liên quan cùng với vị kia…
Nàng ta thực sự muốn bóp chết tên Lâm Nhất Hạo này.
Lâm Nhất Hạo vừa nghe thì ngẩn người, không hiểu lên tiếng nói:
“Kiếm Tiên, ngươi…”
“Đừng nói nhảm, trốn, chạy mau…”
Kiếm Tiên thối rữa nóng nảy, nàng ta căn bản không dám ra tay đối kháng với con ong mật này, chỉ có thể dẫn theo Lâm Nhất Hạo chạy trốn thật nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận