Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2295: Lý Phàm Nguyên Anh 2

Lý Phàm: “???”
“Rốt cuộc là mấy tầng?”
Hệ Thống: “Tầng ba.”
Lý Phàm mơ hồ nghĩ, hình như hệ thống chó này rất có vẻ không đáng tin cậy…
Tuy nhiên thăng cấp cũng là chuyện tốt rồi.
“Không đúng hệ thống, không phải cảnh giới Nguyên Anh sẽ phải kết anh sao? Tại sao ta lại không có kết anh?”
Lý Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái này mở miệng hỏi.
Hệ thống trì hoãn một chút, sau đó mới nói:
“À… Nữ tu mới kết anh, nam tu thì… Chỉ diễn sinh ra một đạo anh khí.”
Lý Phàm: “???”
Giải thích của hệ thống chó này rất có đạo lý, thế nhưng cũng giống như không có đạo lý…
Mà lúc này đây, âm thanh của hệ thống đã vội vã tiếp tục vang lên nói:
“Ký chủ đã dẫn đến nhiệm vụ: Tìm được kết cục cho bệnh nhân tâm thần, khen thưởng: Tu vi thăng cấp đến Nguyên Anh viên mãn.”
Lý Phàm nghe vậy, trong nháy mắt không khỏi vui vẻ.
Tìm được kết cuộc cho những bệnh nhân tâm thần này là có thể Nguyên Anh viên mãn?
Nhiệm vụ này rất được đó.
Hơn nữa nếu như những bệnh nhân tâm thần này vẫn còn ở lại trong thôn thì cũng không thích hợp, trong thôn cũng không cần nhiều người nhặt ve chai như vậy đâu…
Ừm, nếu như tinh thần đã khôi phục bình thường, nên để cho bọn họ rời khỏi tự chăm lo cho mình.
Vào giờ khắc này.
“Mở tiệc thôi.”
“Lại có thể ăn ngon rồi.”
Ở bên trên đường, bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
Lý Phàm cùng với Nhị đại gia đều không khỏi quay đầu lại.
Đó chính là một đám đệ tử Nam Phong, Tử Lăng, Ngô Đại Đức.
Bọn họ đều quay trở về, hơn nữa còn kéo theo thật nhiều con mồi.
“Là sư phụ.”
Mấy người Nam Phong cũng nhìn thấy được Lý Phàm và Nhị đại gia ở trong viện tử, lúc này đều đi tới.
“Bái kiến sư phụ, gặp qua Nhị đại gia.”
Các nàng mừng rỡ hành lễ.
Lý Phàm gật đầu nói:
“Thế nào, lần này các ngươi đi ra ngoài rất lâu, có giúp mấy người Võ Tiểu Côn tìm được đường đi hay không?”
Hắn quan tâm hỏi.
Lần này để cho các đệ tử dốc toàn bộ lực lượng chính là vì muốn tìm được đường ra cho người của Thủ Thề Cốc, nếu không thì mấy chục ngàn người chỉ có thể săn thú sống qua ngày… Thực sự quá thảm rồi.
Nam Phong gật đầu nói:
“Khởi bẩm sư phụ, hôm nay ở tổ giới sương trắng, người của Thủ Thề Cốc đã đứng vững bước chân ở trên biển sương mù xám.”
“Hoả Linh Nhi cô nương, Mộ Thiên Ngưng cô nương thống lĩnh bọn họ phát triển rất mạnh mẽ, thực lực càng ngày càng mạnh, rất tốt.”
Nghe vậy Lý Phàm không khỏi vui vẻ nói:
“Như vậy rất tốt.”
Nhị đại gia cũng đặt quân cờ ở trong tay xuống hỏi:
“Đại Đức, các ngươi đi đâu vậy mà mang nhiều con mồi về thế?”
Bên trong đôi mắt già nua của ông đang phát sáng.
“Đi đến biển sương mù xám một chuyến, săn thú rồi quay trở về.”
Ngô Đại Đức nói:
“Nhị đại gia, đây chính là những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất của biển sương mù xám, đêm nay chúng ta mở tiệc đi.”
Nhị đại gia nghe vậy liền cười nói:
“Tốt tốt tốt, ta phải đi thông báo cho người ở trong thôn.”

Còn bên cạnh, một đám bệnh nhân tâm thần nhìn con mồi của mấy người Ngô Đại Đức, đều ngẩn người.
Man Hoang Nguyên Tượng, Cửu Sí Dị Phượng, Phệ Thiên Mãng… Không dưới trăm con.
Đây là muốn săn hết toàn bộ Chân Tổ ở trong biển sương mù xám hay sao?
Rốt cuộc mấy người kia đi ra ngoài đã làm cái gì vậy…
“Cuối cùng ta cũng hiểu rồi… Nếu như đệ tử của Lý tiền bối đi ra ngoài cùng nhau, hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện diệt tộc, diệt giới rồi…”
Võ Tổ Lạc Tinh Trần lẩm bẩm.

Mà giờ khắc này.
Bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ.
“Phía trước chính là địa giới của Nguyên tộc thứ mười… Cũng không biết bọn họ quay trở về chưa…”
Trong mắt của Cấm Chủ tràn đầy mong chờ, trong lòng càng lo lắng.
Năm đó, hắn ta thân là Cấm Chủ của nguyên tộc thứ chín, bởi vì ngăn cản vị mang điểm cuối của vạn đạo mà bị tiêu diệt, ngày hôm nay đã trải qua vô số năm tháng…
Chỉ cần đi đến địa giới của Nguyên Tộc thứ mười, bằng vào quan hệ trước kia của mình cũng có thể điều động người của Nguyên tộc thứ mười tiêu diệt Ngao Vô Song.
“Chủ nhân, chúng ta tiếp tục đi về phía trước là an toàn rồi.”
Hắn ta nói với Ngao Vô Song.

Mà giờ khắc này.
Nguyên tộc thứ mười, bên trong Luân Chuyển Bảo Điện.
“Ngươi là ai?”
Sứ giả U Hư nhìn về phía đạo nhân đầu chó.
Cấm Chủ Luân Chuyển nói:
“Khởi bẩm sứ giả, vị cao nhân đầu chó này có nghiên cứu sâu sắc đối với Luân Hồi, mấy ngày nay ta vẫn luôn thỉnh giáo hắn…”
Sứ giả U Hư cười lạnh lùng nói:
“Ồ? Nghiên cứu sâu sắc đối với Luân Hồi?”
Trong mắt của hắn ta bắn ra sự dò xét nói:
“Chỉ bằng ngươi?”
Mà khoé miệng của con chó đen cũng lộ ra vẻ khinh thường nói:
“Phải nói, bản toạ đã từng tự thân vượt qua Luân Hồi, siêu độ vô số sinh linh…”
Nói xong thân thể của nó bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim.
Nhìn thấy ánh sáng màu vàng kim huyền diệu này, sắc mặt của Cấm Chủ Luân Chuyển lập tức đại biến nói:
“Vòng Luân Hồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận