Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2176: Đại nhân bị nướng 2

Vô số tia sáng chảy ra từ bên trong đó, ngay lập tức, chỉ thấy toàn bộ sinh linh ẩn chứa ở bên trong Thương Bạch Hoạ Quyển đều xuất hiện ở trong thế giới chân thật.
Đám người Trấn Thế Các Hàn Như Nguỵ, Kim Bích Phong.
Cùng với toàn bộ các thế lực, tu giả, cường giả đến đây quỳ lạy biển sương mù xám.
Đương nhiên còn có cả Lâm Cửu Chính, Tạo Hoá Chí Tôn.
Tô Bạch Thiển, Dược Tôn.
Cùng với Ngô Đại Đức.
Đi ra từ bên trong bức tranh, tất cả mọi người đều hơi hoảng hốt.
“Chúng ta đi ra rồi sao?”
“Thật tốt quá, rốt cuộc cũng thoát ra được rồi.”
“Nhất định là cường giả của biển sương mù xám thả chúng ta đi ra.”
Mọi người đều vui mừng.
“Cường giả sương mù xám ở đâu rồi? Mau mau ra tay, Tà Thi Tạo Hoá Chí Tôn cùng với Dược Tôn đều thanh tỉnh trở lại, chuyển thế của bọn họ còn chưa có bị chết.”
Đám Hàn Như Nguỵ của Trấn Thế Các cũng hét to.
“Đúng vậy, mời cường giả sương mù xám nhanh trấn áp giết chết bọn hắn đi.”
“Không thể để cho bọn hắn quật khởi nữa.”
“Nếu như bọn hắn còn sống, sớm muộn gì cũng giết chết chúng ta, mau giết chết bọn hắn.”
Toàn bộ cường giả đều hô to, vội vàng lên tiếng muốn nói rõ tình huống cho cường giả sương mù xám.
Thế nhưng bọn hắn tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngay cả một cái bóng của cường giả sương mù xám bọn hắn cũng không nhìn thấy.
Dường như khí tức sương mù xám đã hoàn toàn biến mất khỏi mảnh thiên địa này.
Trước đây khí tức mạnh mẽ trấn áp thiên hạ của đám Điện chủ thời không cũng đều không còn nữa.
“Quý khách của biển sương mù xám đâu? Đi đâu rồi?”
“Đại nhân của biển sương mù xám, ngài ở nơi nào, mau tới giết địch đi.”
Trong lúc nhất thời bọn hắn đều rống to.
Nhưng lúc này ở bên trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:
“Gâu, các ngươi muốn tìm cường giả của biển sương mù xám?”
Vuốt chó cầm một cái chân hươu, gặm đến mức miệng đầy dầu mỡ nói:
“Ta biết chúng nó đang ở nơi nào.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn về phía nó.
“Chó chết, ngươi lại có thể không chết?”
“Không đúng, tại sao bọn họ cũng không chết?”
“Đại nhân của biển sương mù xám đã đi đâu rồi?”
Bọn hắn kinh ngạc, đồng thời chất vấn.
Con chó đen ngoạm một miếng chân hươu lớn nói:
“Ở nơi này.”
“A, thật là thơm quá.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
“Cái gì? Những đại nhân của biển sương mù xám đều bị nướng rồi?”
“Điều này sao có thể?”
“Mẹ nó con chó chết này gạt người, các ngươi cũng tin? Đầu óc ở đâu rồi?”
Tất cả mọi người đều tức giận mắng, căn bản không tin tưởng.
Dù sao ở trong mắt của tất cả mọi người, cường giả của biển sương mù xám tuyệt đối vô địch trong toàn bộ Chân Tổ Giới, làm sao sẽ bị người khác nướng được?
Nhưng con chó đen cũng nổi giận nói:
“Gâu, cho đến bây giờ bản Đế cũng chưa bao giờ nói láo, các ngươi dám hoài nghi?”
Nói xong vuốt chó của hắn vung lên.
Ngay lập tức, trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh.
Bên trong Thần Hoả Phượng Hoàng, đám Điện chủ thời không kêu lên thảm thiết, sau đó hoả diễm biến mất, biến thành đồ nướng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Không…”
“Điều này sao có thể, đại nhân biển sương mù xám thực sự bị bọn họ ăn rồi sao?”
“Xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều run rẩy.
Bọn hắn sợ hãi không gì sánh được.
Biển sương mù xám… Lũ giặc bán giới đều ngửi được hương vị ngọt ngào ở trong không khí…
Đại nhân của biển sương mù xám, cho dù có là con chó thì cũng đều trở thành tín ngưỡng của bọn hắn.
Thế nhưng mà bây giờ lại có thể bị người nướng ăn…
Làm sao có thể tiếp thu được?
“Không đúng! Tại sao lại có thể như vậy được?”
Hôm nay Kim Bích Phong đã bị ép tới phát điên, Thập Tôn trọng sinh, cường giả đến từ biển sương mù xám lại có thể bị nướng chín.
“Xong, toàn toàn xong rồi…”
Hàn Như Nguỵ hồn bay phách lạc, trong mắt của lão ta tràn đầy tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Lúc này trong lòng các tông môn, thế lực đều lạnh lẽo như băng.
“Đồ tốt, đồ tốt.”
Mà Tạo Hoá Chí Tôn cũng mỉm cười nói:
“Đều là những nguyên liệu nấu ăn cấp cao, tất nhiên phải nếm thử rồi.”
Hắn bước đến bên cạnh mấy người Hoạ Tôn, vặt một miếng thịt lớn xuống, gặm một ngụm lớn.
“Này, ta cũng sẽ không khách khí đâu.”
Lông ở trên người của Thiên Sư Tổ lông trắng đều đã biến mất rồi, lão cũng bắt đầu ăn nhờ ở đậu.
“Ừm, Thời Không Trùng này nướng rất tốt, chắc chắn ăn rất giòn.”
Dược Tôn cũng tiến lên.
Lúc này Tiên Đốc Tịnh cũng được nhận một miếng thịt, nhìn miếng thịt ở trong tay, trong mắt nàng lộ ra vẻ trầm mặc.
“Trong tộc có truyền thuyết, thứ chúng ta đang tìm kiếm nằm ở bên trong Tổ Địa, sinh linh sương mù xám cũng chỉ là thịt để ăn, ta vốn cho rằng đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi…”
Nàng nhìn về phía mấy người Hoạ Tôn, thần sắc hơi phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận