Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2555: Công hiệu của hoa Kỳ Huyễn

Ở chỗ này, nàng tìm được rất nhiều ghi chép cổ xưa không còn trọn vẹn, có người chết không cam lòng nguyền rủa, có người lên án đối với sự vong ân phụ nghĩa của Đại Đế…
Nàng hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong quá khứ.
Thổ Đế… Giết những con dân của nàng, đồng thời biến bọn họ trở thành hình nộm.
Thậm chí bởi vì như vậy mà con dân của nàng trọn đời không thể luân hồi, chỉ có thể diễn sinh ra oán khí vô cùng vô tận.
Trong khoảng thời gian này… Nàng vẫn luôn trồng trọt.
Nàng đang sử dụng lý giải của bản thân đối với đạo y dược, dùng vô số oán niệm ở trong sơn cốc làm đất, gieo trồng nên vườn thuốc này.
Hôm nay ở bên trong vườn thuốc đã có màu sắc rực rỡ, oán niệm hóa thành những loại thuốc có sức sống bừng bừng.
Đây là cả một quá trình cứu vớt, hóa giải được oán niệm ở bên trong những hình nộm này, đợi đến khi Luân Hồi phủ xuống thế gian thì có thể đi vào trong luân hồi, nhận được sự tân sinh.

Tô Bạch Thiển bình tĩnh nhìn đoàn người của cung Vạn Mẫu nói:
“Ta là Tô Bạch Thiển, đến đây bởi vì muốn trồng một ít linh dược mà thôi.”
Sơn Liệt lập tức nhíu lông mày lại nói:
“Trồng thuốc?”
Tô Bạch Thiển gật đầu nói:
“Đúng vậy… Trồng thuốc, mặc dù sơn cốc này có hơi hoang vu, thế nhưng bản chất chính là một vườn thuốc tốt nhất, có thể trồng ra được những loại thuốc tốt nhất.”
Mà nghe vậy, Sơn Hữu Dung đứng ở bên cạnh Sơn Liệt bỗng nhiên xen mồm vào nói:
“Ngươi trồng loại thuốc nào? Có… Có hoa Kỳ Huyễn không?”
Trong mắt của nàng ta tràn đầy ao ước.
Xung quanh là một mảnh hoang vu, căn bản không có dấu vết sinh trưởng của một loại linh dược gì, hiện nay vườn thuốc này… Chính là hy vọng duy nhất.
Tô Bạch Thiển thản nhiên gật đầu nói:
“Hoa Kỳ Huyễn… Đương nhiên là có.”
Nói xong nàng đi về phía vườn thuốc, chỉ vào một đóa hoa có ba màu đan xen nói:
“Chính là đây.”
Ngay lập tức, ánh mắt của đoàn người cung Vạn mẫu đã tập trung nhìn vào cây hoa kia.
Chỉ thấy cây hoa kia có tổng cộng ba đóa hoa, mỗi một đóa hoa đều có chín cánh, mỗi đóa hoa đều có ba loại màu sắc đan xen lẫn nhau.
“Đây thực sự là hoa Kỳ Huyễn?”
“Có thể… Có thể khiến cho chúng ta thay đổi được dung nhan hay sao?”
Trong lúc nhất thời, Sơn Hữu Dung, Sơn Lâm Phong đều trở nên kích động, bọn hắn đi tới nhìn chằm chằm vào đóa hoa ba màu kia, trong mắt lộ ra vẻ nóng bỏng.
“Hữu Dung, Lâm Phong, đợi đã.”
Lúc này Sơn Liệt cảnh giác lên tiếng nhìn chằm chằm vào Tô Bạch Thiển nói:
“Sư phụ của ngươi là người phương nào? Đến từ gia tộc, thế lực nào?”
Tòa sơn cốc này có lai lịch quá lớn, Tô Bạch Thiển xuất hiện đột ngột ở nơi này, không thể không đề phòng được.
Tô Bạch Thiển nói:
“Sư phụ của ta ẩn cư ở bên trong một sơn thôn nhỏ, cũng không phải là thế lực gì.”
Trong mắt của Sơn Liệt lộ ra vẻ không tin tưởng, lạnh lùng nói:
“Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói được, đây là hoa Kỳ Huyễn?”
“Trước hết ngươi hãy tự mình thử xem.”
Bọn hắn cả vú lấp miệng em, giống như đang ra lệnh vậy.
Thần sắc Tô Bạch Thiển bình tĩnh, không hề có bất kỳ sự tức giận nào cả, nàng chỉ ngắt xuống một đóa hoa, sau đó nuốt vào trong bụng.
Ngay lập tức dường như trên khuôn mặt của Tô Bạch Thiển có một loại lực lượng thần bí nào đó xuất hiện, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên tươi tắn hơn, da thịt càng thêm nhẵn nhụi, ngũ quan càng thêm tinh xảo hoàn mỹ.
Nhưng hiệu quả của hoa Kỳ Huyễn ở trên khuôn mặt của nàng cũng không lớn, bởi vì bản thân nàng đã là giai nhân tuyệt thế rồi, bông hoa này hầu như không có tác dụng với nàng cả.
Cho nên chỉ có một chút thay đổi nhỏ mà thôi.
Nhưng loại thay đổi này lại khiến cho Sơn Hữu Dung mừng rỡ không gì sánh được.
“Thực sự có tác dụng… Đây thực sự là hoa Kỳ Huyễn.”
Nàng ta kích động tiến lên hái xuống một đóa hoa, sau đó trực tiếp ăn vào.
Sơn Lâm Phong cũng giống như thế.
Ngay lập tức, trên mặt của hai người bỗng nhiên giống như có một loại lực lượng nào đó đang tác động, âm thanh xương gãy nứt vang lên.
Giống như có một người nào đó đang dùng búa đục một cái lỗ ở trên mặt của bọn hắn vậy.
“Đau quá đi…”
Sơn Hữu Dung đau đến mức chảy cả nước mắt, Sơn Lâm Phong cũng cắn răng gắng gượng.
Thế nhưng sau khi đau đớn qua đi, dung nhan của hai người lại có thể thực sự xảy ra biến hóa.
Sơn Hữu Dung vốn dĩ xấu xí, lúc này lại biến thành một khuôn mặt trái xoan, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo đầy đặn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi… Rõ ràng là một đại mỹ nhân.
Còn Trương Lâm Phong trước đây lấm la lấm lét, nhưng bây giờ mày kiếm mắt sáng, ngũ quan trở nên tuấn lãng, thực sự là một đại soái ca.
Chỉ mới có hai đóa hoa Kỳ Huyễn mà đã đạt được hiệu quả như vậy… Có thể nói chính là thay đổi người sống.
“Ta… Ta trở nên đẹp rồi sao?”
Sơn Hữu Dung khẩn trương lên tiếng, nàng ta lo lắng sờ mặt của mình.
“Tiểu thư trở nên đẹp, đẹp rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận