Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2160: Tất cả vấn đề đều có đáp án

Tà thi Chí Tôn Tạo Hoá nói: “Mặt cũng bị ta đánh nát, sao ta biết được dáng dấp ra sao chứ?”
Lâm Mộng Chính sửng sốt lần nữa.
Đây lại là thuyết minh hổ sói gì?
Chính mình kiếp trước có thể đánh nát mặt của bàn tay đen kia sao?
Đây… Không phải là đang khoác lác chứ? Thổi phồng trâu bò cũng không ít…
Nhưng, tà thi Tạo Hoá lại nói tiếp: “Ừm, có thể nói mặt hắn đã mục nát, máu thịt rơi xuống, hết sức tà ác, ngươi có biết không?”
“Tình trạng của hắn hết sức kỳ lạ, giống như là dùng vô số thịt thối chắp vá mà thành…”
Lâm Cửu Chính suy tư.
Không hề nghi ngờ, chắc chắn tin tức của Chí Tôn Tạo Hoá dính đến một số bí mật sâu trong vũ trụ.
Ít nhất, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến bàn tay đen này.
Nhưng bây giờ hắn cũng không có cách nào biết được những tin tức này đại biểu cho điều gì.
Tà thi Chí Tôn Tạo Hoá nói: “Ta nói xong rồi, hiện tại, đến lượt ta hỏi ngươi.”
Lâm Cửu Chính nói: “Ngươi hỏi đi.”
Tà thi Chí Tôn Tạo Hoá nhìn thoáng qua kiếm gỗ trong tay Lục Nhượng, lại liếc mắt nhìn Tiểu Kỳ Lân, trong mắt hắn hiện lên một ít ký ức lại càm khái nói: “Vị kia đã trở lại rồi sao?”
Lâm Cửu Chính gật gật đầu.
Chí Tôn Tạo Hoá nghe vậy, bỗng nhiên cười cười, nói: “Rất tốt, chúng ta quyết đấu sinh tử thật ra đều không quan trọng, chì cần hắn trở về thì mọi chuyện đều tốt.”
Lâm Cửu Chính nói: “Còn muốn hỏi gì khác không?”
Tà thi Tạo Hoá lắc đầu, nói: “Hắn không trở về mới có vấn đề, hắn đã trở về thì không có vấn đề.”
“Hắn trở về, tất cả vấn đề này đã có đáp án.”
Lâm Cửu Chính nghe vậy, không khỏi cảm khái.
Nhóm người mình kiếp trước cũng chỉ đuổi theo bước chân của sư phụ…
Sư phụ trở về… Đại biểu cho tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng…
“Thừa dịp hiện tại còn ở lại thế giới trong tranh này, cho ta mượn kiếm gỗ chơi một lát đi.”
Tà thi Tạo Hoá chợt mở miệng.
Lâm Cửu Chính gật gật đầu, đưa thanh kiếm gỗ cho hắn.
Chí Tôn Tạo Hoá nhận kiếm gỗ, lẩm bẩm nói: “Một cành cây mà đã đạt đến cấp bậc này rồi sao? Bản thể lại nên kinh khủng bậc nào?”
Hắn nói xong, lập tức lắc đầu, đeo kiếm gỗ ở bên hông.
Sau đó, hắn đưa tay về phía Tiểu Kỳ Lân, lộ vẻ ấm áp cười nói: “Qua bao nhiêu năm tháng mới gặp lại nhau, thế mà đã không nhận ra ta rồi sao?”
Tiểu Kỳ Lân tràn đầy mờ mịt nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Lâm Cửu Chính.
“Hắn chính là ta, ta chính là hắn… Ngươi đi đi.”
Lâm Cửu Chính cảm thấy không đành lòng nên mở miệng nói.
Hắn nhìn ra được, chẳng qua đó chỉ là chút tâm nguyện của tà thi Chí Tôn Tạo Hoá mà thôi.
Hắn mượn kiếm gỗ chẳng qua là muốn trấn áp điềm xấu trong cơ thể, khiến hắn có thể thư thái một chút.
Trong đạo của Thiên Sư, lông đỏ là điềm xấu cao nhất, không có người nào giải được, không có người có thể cứu, trừ khi người có điềm xấu hoàn toàn chết đi.
Tiểu Kỳ Lân nhảy vào trong ngực chí tôn Tạo Hóa, hắn ôm Tiểu Kỳ Lân, cởi mở cười ha hả, bỗng nhiên quăng Tiểu Kỳ Lân lên, sau đó lại tiếp được, quăng lên lại tiếp được…
Tiểu Kỳ Lân dần dần chơi đùa đến vui vẻ với hắn, nhảy lại nhảy…
Lâm Cửu Chính yên lặng nhìn một màn này.
Chí tôn Tạo Hóa chưa từng biểu lộ chút bi thương nào, nhưng bên trong lại bi thương không nói nên lời.
Thậm chí hắn còn hi vọng thời gian trong bức họa lúc này dừng lại lâu một chút.
Bởi vì một khi bức tranh được mở ra, chí tôn Tạo Hóa sẽ không thể không đối mặt với số mạng của hắn.

“Thế mà Chí Tôn Tạo Hóa chuyển thế lại thắng…”
“Không, chuyển thế của hắn đã dẫn phát thiên tượng chung cực, để cho Điện Phủ chung cực xuất hiện…”
“Không đúng, không đúng… Điện phủ chung cực Thiên Sư được chuyển thế của chí tôn Tạo Hóa dẫn phát, như vậy điện phủ chung cực kỳ đạo, võ đạo trước kia đã xuất hiện…”
Mấy người Hàn Như Ngụy của Trấn Thế Các đều hoàn toàn biến sắc.
Chuyển thế của Chí Tôn Tạo Hóa còn mạnh hơn kiếp trước…
Thậm chí ngay cả Kỳ Lân cũng sống lại.
Xem ra hiện tại rất có thể những người khác của Thập Tôn Nhị Hung cũng đều sống lại, chắc thiên tượng chung cực trước kia được bọn họ đưa tới.
“Xong rồi…”
Rất nhiều người có sắc mặt khó coi.
Mà vào thời khắc này.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Rất nhiều người lại bỗng nhiên bắt đầu ho khan, đều phun ra máu.
“Không…”
“Không đúng, toàn thân ta như nhũn ra…”
“Trúng độc… Trúng độc…”
Phần lớn người ngã xuống đất!
Khí độc lại lan tràn.
Mọi người vội vàng quay đầu, đã thấy độc thi Dược Tôn đang chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt nàng thanh lịch bình tĩnh, dường như không bị khói xám ăn mòn, giờ phút này đưa tay lên, khí độc trên người tràn ngập bầu trời.
Giờ phút này, nàng không thu lại chút nào.
Độc trên người nàng có thể dễ dàng hủy diệt tất cả sinh linh của thế giới trong tranh.
Bên cạnh nàng còn có một cô nương khác mặc một bộ quần áo dài trắng đơn giản, trong tay như đang thêu thùa, nàng tình cờ giương mắt nhìn về phía Tô Bạch Thiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận