Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2434: Thần Vu 2

Nhưng ngược lại Lý Phàm cũng không hối hận, hắn sẽ không để cho các đệ tử tiếp tục đi tìm đèn nữa.
Nếu như muốn tìm cũng là hắn đi tìm, dù sao các đệ tử chưa từng va chạm xã hội, đối mặt với loại đồ vật này, hắn không cầm được.
Hắn không nghĩ quá nhiều, lúc này ôm Tiểu Bạch đứng dậy rời khỏi phòng.

Một lúc lâu sau.
Gió xuân thổi qua, trong tiểu viện.
“Phương pháp Tinh Hỏa Liệu Nguyên… Chủ nhân vẫn không cần…”
Giọng nói của gà mái vang lên, dường như có chút tiếc hận nói:
“Năm đó chủ nhân để cho chúng ta rời khỏi, một mình hắn đơn độc ngăn cản Hắc Ám Chi Khung, cuối cùng chỉ có mười hai tổ tiên tiên dân mang theo mười hai cây đèn đi ra khỏi hắc ám…”
“Ở trong bóng tối, chủ nhân tìm được phương pháp, chỉ dùng bổn nguyên của bản thân đốt cháy trụ nguyên hắc ám, như vậy thế giới này được đèn Khởi Nguyên chiếu sáng sẽ sinh ra thiên địa quy tắc tiêu diệt hắc ám, trở thành Tịnh Thổ Sinh Mệnh chân chính, là nơi mà ngay cả hắc ám cũng không thể đặt chân…”
“Năm đó dập tắt ngọn lửa sương trắng… Bởi vì “Thần Vu” từng nói qua, muốn cứu chủ nhân, hắn vẫn còn có hậu thủ đi đốt cháy trụ nguyên hắc ám…”
“Nhưng ngày hôm nay chủ nhân vứt bỏ đèn Khởi Nguyên, ngọn lửa hắc ám bị đốt cháy…”
“Là chuẩn bị sau của hắn hay sao… Hắn có còn sống hay không?”
Dường như trong giọng nói tràn đầy mê man.
Cành đào nhẹ nhàng hạ xuống, giọng nữ thanh lệ vang lên nói:
“Sau khi ngọn lửa của đèn Khởi Nguyên tắt đi, Thần Vu mang theo bổn nguyên của chủ nhân đi trong bóng tối, chủ nhân thực sự quay trở về…”
“Sau khi quay trở về, chủ nhân vừa tạo ra Luân Hồi, nhưng hắc ám cũng đã đột kích… Chứng tỏ có lẽ Thần Vu đã dữ nhiều lành ít.”
Gà mái im lặng một lúc lâu mới nói:
“Sau này, chủ nhân lại phải đi một lần nữa… Trận chiến ấy, chúng ta chỉ thấy bên trong hắc ám đầy trời có ánh sao sáng lên, cũng rơi vào trong ngủ say… Sau khi tỉnh lại một lần nữa thì đã bị chủ nhân mang về trong thôn rồi…”
Cành đào nhẹ giọng nói:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong trận chiến ấy… Không người nào biết được.”
“Hiện tại chuẩn bị sau của Thần Vu là cái gì, có phải chủ nhân cũng lưu lại chuẩn bị sau hay không… Ta và ngươi cũng không thể nào biết được.”
“Chỉ có thể chờ đợi mà thôi.”
Sáng sớm hôm sau.
Đoàn người Phạm gia đã tiến vào dãy núi Khủng Thú.
Phạm Thanh Vân hết sức cẩn thận.
Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh cũng có chút lo lắng, dù sao ngày hôm qua có đại lão ở bên cạnh, ngày hôm nay ngộ nhỡ đám cấm thú này ra tay thì e rằng sẽ có phiền phức.
Thế nhưng đi không bao xa, bọn họ nhìn thấy một con Ma Hạc kinh khủng, trong miệng còn ngậm một cái ổ rơm bay đi, mà ở bên trong ổ rơm còn có hơn mười quả trứng nữa.
Một con Ma Hồ năm màu lại có thể vác một cái túi da thú đang rời khỏi nhà, phải đi tha phương xa xứ.

Những con cấm thú này căn bản không quan tâm đến mấy người bọn họ, chỉ vội vàng chạy trốn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều phức tạp.
“Đây là sợ hãi sao…”
Phạm Phách Minh không khỏi lên tiếng nói:
“Ở bên cạnh đại lão, cho dù những con cấm thú này cũng phải sợ hãi…”
Mà mấy người Phạm Thanh Vân thấy vậy lại càng thêm mong đợi.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, không bao lâu sau, cuối cùng cũng nhìn thấy được sơn thôn nhỏ.
“Lão tổ, cha, nơi này chính là sơn thôn nhỏ.”
Đoàn người tới gần, cuối cùng cũng đi vào sơn thôn nhỏ, một khoảnh khắc này, trong đôi mắt già nua của Phạm Trường Thọ lập tức hiện ra vẻ kích động, lão rung động nói:
“Nơi đây… Tuyệt đối là Tịnh Thổ Sinh Mệnh.”
“Các ngươi có cảm nhận được không… Một làn gió, một đạo khí tức ở nơi này đều là khí tức Cấm Kỵ vô thượng, nếu như cảnh giới Nạp Cấm có thể tu hành ở nơi này, đây là nền tảng vững chắc bậc nào chứ?”
Nói xong lão hít từng ngụm từng ngụm gió ở trong sơn thôn.
Phạm Thanh Vân cũng kích động, vội vàng dùng tay quạt gió ở trong thôn hướng vào trong miệng của mình.
Phạm Dao Dao yếu ớt nói:
“Ca, tại sao ta cảm giác hình như lão tổ và cha lại không bình thường lắm… Gió này thần kỳ đến như vậy hay sao…”
Ánh mắt của Phạm Phách Minh trở nên phức tạp, không nói gì cả.
Thế nhưng Phạm Trường Thọ cũng trừng mắt nói:
“Ngươi nói còn không thấy ngại, ngươi đã ăn canh chua với cơm, ngươi có biết đó là cơ duyên như thế nào hay không? Hiện tại tất nhiên chướng mắt những gió này rồi, ngươi có biết lão tổ của ngươi chỉ được uống một tí mật còn thừa lại của các ngươi hay không?”
Lão nhắc đến chuyện này lại cảm thấy tức chết rồi.
Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh: “...”
Vừa uống từng ngụm gió lớn, vừa đi về phía trước, bỗng nhiên lão cảm giác được cái gì đó, bỗng nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rung động.
“Thánh Nhưỡng vô thượng, Thánh Nhưỡng vô thượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận