Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2536: Đánh tới trầm mặc. 2

Hắn ta đứng từ xa tức giận mắng mỏ.
Long Tử Hiên chỉ ngẩng đầu, gặm một khúc xương trâu lớn ở trong tay lạnh lùng nói;
“Chỉ bằng ngươi cũng dám xưng Chiến Đế?”
Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Long sư huynh, huynh quá đáng, người ta tốt xấu gì vẫn còn rất không tồi… Huynh xem, móng trâu kho tàu, gân trâu hầm cay, tim trâu nướng, canh xương trâu… Toàn thân đều là báu vật đó.”
Hắn vừa nói vừa gắp lên một tiết canh trâu, nói:
“Huynh xem, ngay cả máu trâu cũng đều rất non.”
Long Tử Hiên nghe vậy im lặng một chút rồi nói:
“Điều này cũng đúng… Trong khoảng thời gian này ăn hải sản nhiều cũng ngán rồi, ít nhiều gì con trâu này cũng…”
“Đến đây, nói cho ta biết, lúc này vị trí nào ở trên người của ngươi diễn hoá ra chân ý chiến đạo, diễn sinh ra thần thông chiến đạo rồi?”
Nghe nói như thể, Mặc Chiến cũng cảm giác cả người đều giật nảy cả mình.
Mẹ nó…
Hắn ta cảm giác nếu như mình nói ra thì sẽ bị ăn mất.
Hắn ta vô ý thức kẹp chặt hai cái chân sau, có chút giả dối nói: “Ngươi quan tâm đến vị trí nào của ta diễn hoá ra chân ý chiến đạo để làm gì… Mắc mớ gì tới ngươi?”
Long Tử Hiên khẽ nhíu mày nói:
“Không nói? Vậy thì đánh tới khi ngươi nói.”
Vừa nói xong Long Tử Hiên đã chủ động giết qua.
Đại chiến lại tiếp tục bạo phát.
Sau đó không lâu.
“Mou… Lần này ta không còn vị trí nào diễn hoá ra chân ý cùng thần thông chiến đạo nữa, thật sự không có… Mou… Đừng đánh nữa.”
Con trâu đực hắc ám bị Long Tử Hiên ấn đầu ra đánh, đánh đến mức lỗ mũi cũng hộc máu, thế nhưng hắn ta vẫn rất mạnh miệng, run rẩy không chịu nói ra.
“Thật sự không nói? Tự tìm đi.”
Long Tử Hiên bắt đầu lột da trâu.
Rút gân trâu.
Tháo xương đầu trâu.

“Ngươi… Ngươi thật quá đáng… A…”
Giờ khắc này trâu đực hắc ám thực sự run rẩy, sợ hãi, hắn ta cảm giác có khả năng thực sự không giữ được thứ quan trọng nhất của bản thân nữa rồi…
“Ta thực sự không diễn hoá ra chân ý chiến đạo, thực sự không còn một chút nào nữa… Không nên, không nên… Ngươi đừng, ta không phải Chiến Đế nữa được chưa? Sau này ta sẽ không bao giờ tự xưng là Chiến Đế nữa.”
Hắn ta cũng sắp khóc rồi.
Thế nhưng Long Tử Hiên cũng rất tập trung, căn bản không để ý đến hắn ta, bỗng nhiên, hắn nhìn về vị trí giữa hai chân của trâu, nhất thời ngoài ý muốn.
“Thì ra là ở chỗ này…”
Hắn lên tiếng.
“Ngươi không nên làm bậy… Không nên làm bậy đâu… DCM, có thể để chừa lại cho trâu ta một chút tôn nghiêm có được hay không?”
Trâu đực Chiến Đế thực sự cầu khẩn nói: “Huynh đệ, ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là kẻ phản bội nữa, ngươi tha cho ta có được hay không? Chúng ta đều tu luyện chiến đạo, làm việc cũng không nên tận tuyệt như vậy…”
Nhưng Long Tử Hiên căn bản không để ý đến hắn ta, tự hỏi nói: “Thoạt nhìn còn có thể, chỉ có điều cái đồ chơi nhỏ này… Không thể ăn được…”
Trâu đực Chiến Đế nghe vậy giống như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng nói:
“Đúng vậy… Không ăn được, không thể ăn… Thả ta đi.”
Nhưng Độc Cô Ngọc Thanh ở phía sau bỗng nhiên lại nói:
“Có thể cắt đi, lấy về cho Đại Hắc ăn.”
Trong mắt của hắn đều là ý đồ xấu!
Long Tử Hiên vừa nghe cũng lập tức cảm thấy có lý, nói:
“Đúng vậy, người không ăn, chó ăn.”
Nói xong hắn bắt đầu ra tay.
Trâu đực Chiến Đế cũng sắp hỏng mất, DCM, con mẹ nó, bộ phận quan trọng chí mạng nhất của hắn ta lại có thể bị cầm cho chó ăn?
Tâm tính sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ rồi.
“Mou… Không nên… Kiên Nhận Chiến Tiên của ta… Không nên…”
Trâu đực hắc ám phát ra tiếng trâu rống thê lương, giờ khắc này, tôn nghiêm trâu đực của hắn ta đều bị đạp vỡ rồi.
“Con mẹ nó chứ không còn muốn tu luyện Chiến đạo nữa… Hu hu… Ta không còn muốn làm Chiến Đế nữa rồi.”
Hắn ta đau đớn.
Trước kia hắn ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo với việc bản thân diễn hoá ra một thân chân ý chiến đạo, nhưng bây giờ bởi vì như vậy mà trở thành con trâu bị người ta làm thịt ăn… Tâm tính của hắn ta trực tiếp sụp đổ rồi.

Lúc này.
Ở bên trên một cái hoang đảo, trong hang động sâu thẳm.
“Ta mang đến củi đen, chỉ cầu đốt cháy lên ngọn lửa hắc ám…”
Thuỷ Đế vươn bàn tay ngọc mở cái quan tài này ra.
Nàng ta tràn đầy mong chờ.
Thế nhưng chỉ sau một khắc, nàng ta lập tức ngẩn người.
Bởi vì ở bên trong quan tài lại có thể có một người…
Dường như người đàn ông này đang gặm một cái gì đó…
Cảm giác được quan tài bị mở ra, người kia có chút buồn bực quay đầu lại…
Sau đó hai mắt của hắn ta lập tức sáng ngời.
“Thắt lưng này… Chân này…”
Hắn ta hưng phấn.
Mà Thuỷ Đế cũng tức giận nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”
“Vì sao lại trốn ở bên trong cái quan tài gỗ này? Củi đen hắc ám ở đâu rồi?”
Người này nói:
“Củi đen hắc ám… Ta ăn rồi, mùi vị cũng không tệ, ngươi có muốn cắn một miếng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận