Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2186: Lâm Cửu Chính Thượng Lộ.

“Trước hết giết Tạo Hoá Chí Tôn chuyển thế.”
Đuổi không kịp Tử Lăng, tất cả mọi người đều đặt ánh mắt ở trên người Lâm Cửu Chính.
Tấn công!
Lại là đại quân mấy triệu xông tới.
Lúc này Lâm Cửu Chính còn chưa khôi phục được nguyên khí.
Nhưng vừa mới đến phạm vi nghìn dặm xung quanh Lâm Cửu Chính.
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều có chút mờ mịt, bởi vì trước mắt bọn hắn xuất hiện từng tầng từng tầng ảo cảnh.
“Giết.”
Một cường giả Tứ Kiến bỗng nhiên một chưởng đánh gục bạn thân chí cốt ở bên cạnh.
“Súc sinh ta muốn chém ngươi.”
“Đi tìm chết.”
Lúc này đại quân mấy triệu lại bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
“Không đúng… Đây là ảo cảnh?”
“Bọn hắn đều bị ảo cảnh bao phủ.”
Đám lão Bá Chủ Quy Thọ đều cảm thấy kinh hãi, bọn hắn đứng cách xa cho nên không có bị ảo cảnh bao phủ.
Thế nhưng ảo cảnh bậc nào mới có thể khiến cho mấy triệu cường giả đều lạc lối ở bên trong đó? Thậm chí có cả cường giả cấp Tứ Kiến?
Ảo cảnh xuất hiện, đại quân mấy triệu đều bị bao phủ, đang tàn sát lẫn nhau.
Trong lúc đó, Tô Bạch Thiển đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Cửu Chính, Tiểu Bạch Hồ đứng ở trên vai của nàng.
Lúc nãy chính là Cửu Vĩ Hồ ra tay, dùng ảo cảnh để bao phủ mọi người.
“Lâm sư huynh, đây là đan dược bổ sung bản nguyên khí, huynh mau ăn vào.”
Tô Bạch Thiển đưa cho Lâm Cửu Chính một bình đan dược, Lâm Cửu Chính nhận lấy trực tiếp ăn vào.
Sau khi nuốt đan dược vào bụng, đan dược hoá thành chất lỏng, dược hiệu rất tốt, tuy nhiên chỉ một thoáng Lâm Cửu Chính cũng đã cảm thấy bản thân dư thừa bản nguyên khí.
“Đa tạ tiểu sư muội.”
Lâm Cửu Chính nói một câu, sau đó bước ra một bước, gia nhập đoàn chiến một lần nữa.
Hoàng Tuyền Hoàng Hà xuất hiện một lần nữa, một triệu người bị khí tạo hoá khủng bố tuyệt sát.
“Tại sao hắn lại tới?”
“DCM, hắn đã nghịch thiên giết nhiều người như vậy, điềm xấu ở đâu? Vì sao còn chưa phủ xuống?”
“Ít nhất hắn cũng nên mọc ra lông trắng rồi chứ?”
Nhìn thấy Lâm Cửu Chính bừng bừng sức sống, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Mẹ nó, người này nhất định là một máy móc giết chóc hình người.
Hơn nữa mỗi một lần ra tay đều tính bằng một triệu.
Ai có thể không sợ cho được?
Quan trọng là tại sao hắn lại có thể chiến đấu liên tục trong khoảng thời gian dài như vậy?
“Thực sự có điềm xấu phủ xuống, thế nhưng không có cách nào rơi ở trên người của hắn, đây là thần hiệu của Kỳ Lân sao?”
Ở phía sau, Thiên Sư Tổ Trần Đông nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy ước ao.
Với tư cách là một Thiên Sư, có thể có một con Kỳ Lân như vậy, thực sự là… Bật hack!
Có thể vận dụng vô tận các loại thủ đoạn cấm kỵ giết địch.
Lâm Cửu Chính vừa mới rời đi, Tử Lăng cũng đã xuất hiện ở bên cạnh Tô Bạch Thiển.
“Bạch Thiển sư muội, tỷ cảm giác mắt hơi khô, có thuốc không?”
Tử Lăng nháy mắt mấy cái, lên tiếng hỏi.
Nàng đang quan sát toàn bộ, chuẩn bị vẽ chiến trường này, thế nhưng có rất nhiều cường giả.
Đại quân một tỷ, trong đó có khoảng chừng sáu trăm triệu Linh Vương, khoảng chừng ba trăm triệu Khai Môn Giả, mấy chục triệu Thượng Lộ Giả, mấy vạn cường giả Tứ Kiến, trên trăm vị Bá Chủ.
Linh Vương, Khai Môn đều không có ảnh hưởng gì, quan trọng là Thượng Lộ, cùng với Tứ Kiến, Bá Chủ.
Cực kỳ tiêu hao bản nguyên lực, nhãn lực cũng khó có thể khống chế được.
Tô Bạch Thiển lấy ra một lọ nước nhỏ, nói:
“Có, Tử Lăng tỷ tỷ, đây là dung dịch nhỏ mắt mà sư phụ dạy ta phối, dùng rất tốt, tỷ thử xem.”
Nàng đưa cho Tử Lăng.
Tử Lăng nhỏ hai giọt tại chỗ.
Đôi mắt to của nàng vốn trong xanh như làn nước mùa thu, lúc này lại càng trở nên trong trẻo, tràn ngập linh khí, giống như một tầng sương mù, khiến cho đôi mắt xinh đẹp của nàng càng trở nên mê người hơn.
“Thật là thoải mái.”
Tử Lăng nói:
“Sư muội cẩn thận, tỷ đi vẽ tranh.”
Nói xong Tử Lăng lại biến mất một lần nữa.
Nàng muốn quan sát toàn diện.

Lúc này chiến trường đang giằng co nhau.
Ba người Tử Lăng, Lâm Cửu Chính, Tô Bạch Thiển ngăn toàn bộ đại quân một tỷ ở trước trường thành thi cốt.
Khí tạo hoá kinh khủng của Lâm Cửu Chính mang theo tất cả trong thiên địa, tiêu diệt đại quân ngàn vạn.
Ảo cảnh của Tô Bạch Thiển ngang dọc vạn lý, bất kỳ một sinh linh sương mù xám nào đi vào bên trong đều bị mất phương hướng, không có cách nào tự chủ được.
Tử Lăng xuất quỷ nhập thần, mặc dù tạm thời còn không có ra tay, thế nhưng lại khiến cho tất cả cường giả sương mù xám phải lo lắng ở trong lòng, rất sợ bản thân sẽ biến thành hoạ nô…
Ngoại trừ lần đó ra, còn có một triệu hoạ nô ở trong bức tranh của Tử Lăng đã vẽ lúc nãy đang tác chiến cùng với bọn hắn.
“Giết.”
Xích Thiên Cương mang theo Thần Tộc Thập Bát Kiếm cùng với ba chục ngàn thủ vệ quân trường thành trực tiếp xông qua.
“Một đám chó hoang sương mù xám, nếm thử Sát Cẩu Thương Pháp của lão tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận