Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2369: Gặp phải nhân vật chính 2

Vì sao hắn lại không cảm ứng được?
“Hệ thống, kiếm khí mà bọn họ nói đâu? Vì sao ta không có cảm giác gì?”
Lý Phàm không khỏi hỏi hệ thống.
Hệ thống ngừng lại một chút rồi mới nói:
“Kiếm khí này… Ừm, tu giả Xúc Cấm, Nạp Cấm mới có thể cảm nhận được… Ngươi thì tương đối cái đó… Ngươi hiểu chứ.”
Lý Phàm vừa nghe cũng lập tức buồn rầu… Có nghĩa là bởi vì hắn quá yếu đuối cho nên mới không cảm giác được kiếm khí.
Quá đáng!
Trong lòng Lý Phàm lập tức sinh ra sự ước ao.
Nhìn Lâm Nhất Hạo người ta có đãi ngộ của nhân vật chính, kịch bản củi mục nghịch tập, sảng khoái…
Mà chính mình… Ngay cả kiếm khí cũng không cảm ứng được…
“Nhị ca…”
Mà lúc này nhìn thấy Phạm Dao Dao lung la lung lay giống như sắp ngã xuống đất rồi.
Lý Phàm tiến lên nói:
“Không sao chứ?”
Hắn tiến lên nhẹ nhàng giơ tay đỡ lấy Phạm Dao Dao lung lay sắp đổ.
Trong nháy mắt.
Rầm!
Phạm Dao Dao bỗng nhiên cảm giác kiếm khí giống như đao cắt vào da thịt đột nhiên biến mất không còn gì nữa, bên người của nàng có thêm một loại lực lượng vô hình có thể cắt đứt tất cả mọi thứ.
Hô hấp của nàng lập tức trở nên sảng khoái, giống như bình thường.
“A…”
Phạm Dao Dao lập tức giật mình… Xảy ra chuyện gì vậy?
Mà lúc này Lâm Nhất Hạo cũng nhíu mày, tại sao dường như Phạm Dao Dao có chút không đúng?
“Xem ta dạy dỗ nhà ngươi một chút.”
Kiếm khí của hắn ta lại một lần nữa cuồn cuộn xông về phía Phạm Dao Dao.
Thế nhưng Phạm Dao Dao vẫn đứng ở nơi đó như cũ, căn bản không hề động đậy.
“Này…”
Lâm Nhất Hạo nghi ngờ, kiếm khí của hắn ta mạnh như vậy, sẽ không…
“Ngừng tay.”
Mà giờ khắc này, ở bên trong đầu của hắn ta bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên.
Nghe vậy Lâm Nhất Hạo vội vàng nói:
“Thập Tam Kiếm Tiên, làm sao thế?”
Ở trên người của hắn ta có một Kiếm Tiên, tên là Thập Tam.
Đây chính là bí mật của hắn ta.
Năm đó hắn ta vốn là thiên tài của Lâm gia trong thành Biên Lôi, kết quả ngoài ý muốn có một thanh kiếm sắt rỉ màu đen.
Thanh kiếm kia hút khô tu vi của hắn ta khiến cho hắn ta xuống dốc không phanh, nhận hết sự khinh bỉ của người đời.
Sau này cuối cùng tu vi của hắn ta cũng thức tỉnh thanh kiếm kia, hắn ta mới biết được thanh kiếm kia có địa vị cực kỳ lớn, hơn nữa còn có một Kiếm Linh nữ ở bên trong đó, dạy hắn ta các loại kiếm quyết.
Có thể nói, Kiếm Linh này… Chính là nguyên nhân hắn ta quật khởi.
Mà giờ khắc này, bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, một bóng người cũng đang lẩm bẩm:
“Bộ tộc Phạm Thức không hổ là huyết mạch tiên dân, quả nhiên có chút bất phàm…”
“Chờ đợi qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả…”
Bóng người này phát ra âm thanh thanh lệ, thế nhưng trên người lại tản ra… Mùi vị thối rữa, cả người của nàng ta đều quấn vải liệm, rất nhiều thịt thối, giống như được nặn thành ở bên trong đống vải liệm kia.
“Hoả Tinh xuất hiện, mà huyết mạch tiên dân rất quan trọng… Theo huyết mạch tiên dân tất nhiên có thể tìm được ngọn lửa đã tắt này…”
Nàng ta… Có địa vị cực lớn.
Là một trong những thế lực siêu cấp không thể nói của thế giới Cấm Kỵ.
Mà thế lực siêu cấp kia… Từ vô số năm tháng trước đây cũng đang bố trí, ánh mắt tập trung ở trên những người mang theo huyết mạch tiên dân.
Cái gọi là tiên dân… Chẳng qua chỉ là những người đã từng châm lửa đi qua bóng tối, khai sáng thế giới Cấm Kỵ.
Mà nàng ta vẫn ngủ động ở trong thành Biên Lôi, tìm kiếm huyết mạch tiên dân, Phạm gia.
Nhưng nàng ta không thể trực tiếp chạm đến huyết mạch tiên dân, bằng không nàng ta rất có thể sẽ bị bại lộ, vì vậy nàng ta lựa chọn một thiên tài khác của thành Biên Lôi, Lâm Nhất Hạo.
Mượn Lâm Nhất Hạo để đuổi theo thử Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao.
Bởi vì hai người này chính là thiên tài kiệt xuất nhất của Phạm gia rồi.
Đã chờ đợi trong rất nhiều năm, mười hai Hoả Tinh hàng thế, cuối cùng nàng ta cũng bắt đầu hành động.
Tìm thấy tinh hoả yếu đuối còn sót lại ở trên thế gian… Sau đó tắt đi.
Thời gian khi những tinh hoả yếu đuối này xuất hiện ở trong thế giới đã không biết rằng, ở trong thế giới này đã sớm có con quái vật lớn đang chăm chú quan sát bọn họ.

Suy tư một lúc lâu, bóng người này mới lạnh nhạt lên tiếng nói:
“Ta không nhìn thấu được cô bé kia, không nên làm bậy.”
Bởi vì bây giờ còn chưa phải là thời điểm ra tay đối với huyết mạch của tiên dân.
Nghe vậy Lâm Nhất Hạo rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể chậm rãi thu lại kiếm khí nhìn chằm chằm vào Phạm Phách Minh lạnh lùng nói:
“Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
“Muội muội của ngươi… Tiếp theo, ta sẽ chiếu cố nàng ta thật tốt.”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Lúc này Phạm Phách Minh đã gần như đạt đến cực hạn, thế nhưng nghe nói như thế, hai mắt lập tức đỏ lên, đối phương đang muốn ra tay với muội muội của hắn hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận