Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2601: Ngọn lửa nhân gian 2

Thanh Trần lại lên tiếng, mỗi một chữ một câu của hắn ta đều giống như sở hữu một loại ma lực kỳ lạ, ở bên cạnh hắn có vạn tia sáng đang diễn hóa ra vô tận hình ảnh, đó là thương sinh đấu tranh, đó là chu kỳ lịch sử luân hồi, không người nào có thể trốn, hưng thịnh bách tính khổ, vong bách tính khổ.
“Thờ phụng quân tử thánh nhân cũng tốt, thờ phụng quốc sư lương tạo cũng được, cầu toàn bộ Quân Vương thánh minh, ký thác tại Hoàng Đế thần tiên, đều chẳng qua chỉ là đem vận mệnh của mình đặt vào trong sự khống chế của người khác.”
“Quân tử ít có, lương tạo khó gặp, phải hiểu rằng thế gian này là biển khổ vô tận, chỉ có mình đi độ.”
Giờ khắc này bên trong sơn cốc vô số tín đồ đi theo Hàn Thánh Pháp, Chúc Mạnh đều đang lắng nghe, đang cảm ngộ, lời nói của Thanh Trần đang tuyên truyền giác ngộ.
“Đúng vậy… Không cứu được Thế chủ, cũng không có hoàng đế thần tiên, chỉ có bản thân tự cứu mình.”
“Đứng lên, chỉ có khi mỗi người đều đứng lên, không dựa vào anh hùng, không dựa vào thánh hiền… Nếu như người người đều đứng lên mới có thể phá được luân hồi vận mạng, mới có thể chịu được chu kỳ tuần hoàn nhất định.”
“Chúng ta mong muốn tìm kiếm quân tử, tìm kiếm lương pháp… Đều là một loại lười biếng, mong muốn người khác biệt, lực lượng khác biệt tới giúp chúng ta thực hiện hy vọng của mình… Nhưng chuyện này đã sai rồi, cuối cùng chúng ta đều sẽ trở thành nô lệ cho tư tưởng của người khác…”
Giờ khắc này ở xung quanh vô số tu giả đều có vô số ánh sao lấp lánh, hỏa quang đang hội tụ ở xung quanh bọn hắn, bọn hắn đang khai ngộ, toàn bộ hỏa tinh ở nhân gian đều đang dần dần hội tụ lại.
“Không đúng… Trước hết hãy ngăn cản hắn, hắn muốn đi theo con đường Cấm Kỵ chân chính, cảnh giới Thần Hỏa.”
Bên kia, ba người Mặc Thiết cùng với Hỏa Đế hắc ám, Mộc Đế hắc ám vốn dĩ đang muốn bắt Mặc Tranh trước, nhưng mà bây giờ nhìn thấy tình huống ở đây, hắn ta cảm giác có một dự cảm xấu.
Đây là… Dấu hiệu muốn đốt lên ngọn lửa nhân gian.
“Các ngươi ngăn cản Mặc Tranh, ta đi giết hắn.”
Mặc Thiết hét to, hắn ta xông về phía Thanh Trần.
Hắn ta diễn hóa ra hư ảnh một đầu cự thú viễn cổ, hình thể to lớn giống như có thể thôn thiên, giữa hai cái lỗ tai to lớn có gió to phập phồng, cánh mũi hô hấp có thể khiến cho sông núi lay động… Bản thể của Mặc Thiết lại có thể là… Một con heo đen khổng lồ.
“Thịt của ngươi, bắt đầu ăn mới thoải mái.”
Mặc Thiết nhìn Thanh Trần, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, miệng chảy dãi, há to miệng muốn cắn nuốt toàn bộ Thanh Trần.
“DCM, con lợn béo đáng chết, ăn người cái gì chứ, ăn cỏ đi.”
Lục Nhượng lao đến, lúc này chậu cỏ ở trong tay của hắn phát ra vô tận hư ảnh màu xanh, bản lính hết sức cao cường, kéo theo vô tận cỏ xanh trực tiếp ngăn cản con heo màu đen khổng lồ kia.
“Ồ, cỏ này cũng không tệ.”
Hai mắt heo của Mặc Thiết sáng ngời, sau đó há một ngụm trực tiếp cắn nuốt toàn bộ cây cỏ kia.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Lục Nhượng lập tức trợn tròn mắt.
“Xong, cái gì vậy… Làm sao lại thực sự ăn cỏ rồi?”
“Ngươi trả lại cỏ cho ta.”
Lục Nhượng nóng nảy.
Mà ở bên kia, Thanh Trần đứng sừng sững ở chính giữa tất cả các tu giả, hắn giống như Thánh Tăng đang giảng đạo, lúc này vô số ngọn lửa tín ngưỡng sinh ra từ trong lòng của tất cả các tu giả, sau đó hội tụ ở xung quanh người của hắn.
“Không cần tín ngưỡng thần tiên, không cần tìm kiếm Cứu Thế Chủ, không cần chờ đợi anh hùng.”
Thanh Trần đứng chắp tay ở trước ngực, giờ khắc này, trên khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ đại từ bi thay cho vẻ tuỳ tính thường ngày, mỗi chữ mỗi câu giống như tiếng chuông vang vọng ở trong tai của tất cả mọi người:
“Chỗ các ngươi đứng chính là niết bàn, tầm mắt các ngươi đạt tới chính là bỉ ngạn, khổ hải vô biên, riêng mình ta tự độ.”
“Đứng lên.”
Hắn hét lớn một tiếng, tiếng hét này giống như chấn động bầu trời, đã vượt qua cả thời không, trong lúc nhất thời, toàn bộ tu giả đang đứng nghe hắn giảng đạo đều bỗng nhiên đứng dậy, giờ khắc này, trong mắt của mỗi người bình thường đều bộc phát ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng kia giống như ánh sáng của sao trời soi rọi trời đêm hắc ám tăm tối, giống như ngọn lửa cháy lan khắp trên đồng cỏ đang dần dần hội tụ lại, kích động tạo nên một ngọn lửa thuần tuý sáng chói.
Rầm.
Giờ khắc này ở phía trước kết giới, bên trong đống lửa, củi lửa đã lạnh lẽo bị dập tắt trong vô số năm tháng bỗng nhiên bắt đầu rực cháy hừng hực, mãnh liệt vô cùng.
Ngọn lửa nhân gian vô tận, vô hình, vô chất thế nhưng lại siêu việt tất cả, lúc này quanh quẩn xung quanh Thanh Trần, dường như muốn rèn luyện, thăng hoa cùng với hắn.
Ngọn lửa nhân gian… Đã được đốt lên.
Thanh Trần nhóm lửa.
Đồng thời đúng lúc này.
Thiên hạ rung động, thánh hoả vô hình bộc phát ra từ đỉnh núi Thuỷ Hoả Đại Sơn, giống như núi lửa đang phun trào, tựa như một ngọn lửa soi sáng khiến cho toàn bộ sinh linh trong thiên hạ đều có cảm giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận