Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2432: Vị tổ tiên ấy? 2

Lão cảm giác có vô vàn câu hỏi.
Trong chuyện này có khả năng liên quan đến đại bí mật của thiên địa.
“Mau, kể lại toàn bộ quá trình các con đi tới dãy núi Hàn Thước, nói ra toàn bộ, không được quên.”
Phạm Thanh Vân lên tiếng.
Lúc này Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh kể lại tất cả mọi chuyện.
Nghe xong, Phạm Thanh Vân cùng với Phạm Trường Thọ đều rơi vào chấn động, lặng im như tờ.
“Trời ạ… Một tồn tại mà ngay cả cấm thú cấm địa đều phải kính sợ như thần ma…”
“Một tồn tại mà ngay cả khói đen cũng có thể ma diệt được…”
Phạm Thanh Vân nghĩ chuyện này thực sự giống như là mộng ảo.
Khói đen không thể diệt.
Đây chính là sự thật được thế gian công nhận, thậm chí nói theo một ý nghĩa nào đó, Đế Đình Lôi đạo không dám đi đến dãy núi Hàn Thước bởi vì sợ khói đen.
Thế nhưng vị Lý tiền bối kia… Đáng sợ như thế.
Còn mãnh liệt hơn cả Đế đình…
“Quan trọng là sơn thôn kia…”
Phạm Trường Thọ lại kích động nói:
“Sơn thôn cấm kỵ… Điều này nghe qua quả thực giống như Tịnh Thổ Sinh Mệnh mà các tiên dân đã xây dựng năm xưa…”
“Hơn nữa vị tồn tại kia còn nuôi một con Bạch Hổ hư hư thực thực… Ta cảm thấy hắn có lẽ chính là vị mà Khiêu Đại Thần nói tới.”
Vị mà Khiêu Đại Thần nói tới!
Nghe lời này, Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh cũng đều giật mình rồi.
Hiện tại bọn họ nghe Phạm Trường Thọ nói đã biết vị cường giả mà Khiêu Đại Thần nói tới có thể chính là một tồn tại không thể tưởng tượng được, ngay cả Đèn Khởi Nguyên cũng đều nhờ tay của hắn…”
Tuy nhiên nhớ tới khoảng thời gian ở trong sơn cốc khởi nguyên, Lý Phàm tiện tay ném đèn Khởi Nguyên đi…
Nói rõ đối với Lý Phàm mà nói, hắn thực sự không coi đèn Khởi Nguyên là gì cả…
Hơn phân nửa là sự thực.
Giờ khắc này, bốn người đều cảm thấy rung động sâu sắc.
“Đúng rồi, Lý tiền bối còn nói muốn chúng ta tìm được tung tích của một số người…”
Lúc này Phạm Dao Dao thuật lại miêu tả của Lý Phàm đối với mười vị đệ tử cùng với mấy người Khương Tuyết, Tâm Ninh, Vân Khê một lần.
Nghe vậy, Phạm Thanh Vân cùng Phạm Trường Thọ càng giật mình hơn.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau…
“Hiện tại xem ra không chỉ có lão tổ của chúng ta, mười một vị tổ tiên tiên dân khác cũng đều được vị đại lão này thu làm đệ tử… Thật là đáng sợ.”
Phạm Thanh Vân cảm thán.
Mà đôi mắt già nua của Phạm Trường Thọ cũng sáng ngời nói:
“Đệ tử nuôi cá của Lý tiền bối chắc chắn chính là Thủy Tổ pháp Côn Bằng.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình.
Có nghĩa là rất có thể bên phía Đế Đình Thủy Đạo sẽ có đầu mối.
“Đi, đi đến sơn thôn nhỏ, đi bái kiến vị tiền bối này, cùng với tổ tiên của chúng ta.”
Lúc này Phạm Trường Thọ lên tiếng nói:
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao trong tiên đoán của Khiêu Đại Thần có câu, xây dựng lại Thánh Nguyên, Lôi Đạo sụp đổ… Tổ tiên, cùng với sư phụ của tổ tiên đều xuất hiện, chắc chắn Lôi Đạo sẽ sụp đổ.”
Sơn thôn nhỏ.
Buổi tối đã đến, Cung Nhã đã nấu xong cơm tối.
Độc Cô Ngọc Thanh quay trở về khiến cho Lý Phàm có chút vui vẻ, nhưng trong tiểu viện này vẫn hơi vắng vẻ.
Chỉ có ba người là hắn, Độc Cô Ngọc Thanh và Cung Nhã ăn cơm, hoàn toàn không thể sánh bằng một đại gia đình từng ăn cơm cùng với nhau trước đây.
Tuy nhiên đây đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi, trong lòng Lý Phàm cũng cảm thấy được an ủi.
Mọi người đang ăn cơm cùng với nhau, bỗng nhiên Độc Cô Ngọc Thanh gắp lên một miếng thịt, ăn một miếng, lập tức cảm giác đầu lưỡi tê dại, vội vàng đặt xuống nói:
“Sư phụ… Cái này… Rất tê đó.”
“Cung Nhã, có phải ngươi không phơi khô hoa tiêu mà đã nghiền thành bột?”
Cung Nhã mờ mịt gật đầu nói:
“Đúng vậy…”
Lý Phàm lập tức hiểu ra hoa tiêu có vị tê dại vô cùng nặng, cho nên sau khi phơi khô vẫn còn có một số công đoạn tương đối đặc biệt, nếu như trực tiếp nghiền ra… Vị tê quá nặng, không có cách nào ăn được.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Hoa tiêu này có chút vấn đề, ngày mai ta sẽ dạy ngươi làm một lần nữa.”
Cung Nhã nghe vậy, vẻ mặt áy náy nói:
“Xin lỗi chủ nhân… Cung Nhã sẽ đi xào lại thức ăn.”
Lý Phàm nói: “Không có việc gì, không cần, món ăn này cho chó ăn là được…”
Bên bàn, con chó đen đang ăn cơm, nghe lời này, trong mắt chó tràn ngập tủi thân, nhưng căn bản cũng không dám kêu gì.
Nói xong Lý Phàm mỉm cười nói:
“Mang rượu tới đây, ngày hôm nay đáng giá uống một chén.”
Lúc này Cung Nhã mang rượu ngon được Lý Phàm cất giấu ra.
“Sư phụ… Đệ tử mời người một chén.”
Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng nói:
“Nếu như không có ngài… Có lẽ đệ tử không quay về được.”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Đều là người một nhà, cần gì phải nói những lời này.”
Ba người uống rượu, trong lòng Lý Phàm có phần vui sướng.
Rượu càng uống càng thuận, nhưng người cũng dần dần sắp say.
“Sư phụ… Người đánh mất ngọn đèn, như vậy sau này sẽ không có đường nữa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận