Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2621: Thánh cảnh Côn Luân

Lý Phàm đặt sáu cái Thanh Đồng Cổ Đăng vào trong thư phòng, sau khi đổ thêm dầu hoả cho hai cái đèn mới đến, hắn cũng quay trở về phòng nghỉ.
Bên trong sáu cái Thanh Đồng Cổ Đăng, ngọn lửa màu đen nhẹ nhàng lơ lửng, ở bên trong ngọn lửa màu đen kia bỗng nhiên có sáu nam tử giống nhau như đúc hiện lên, ngồi khoanh chân ở bên trên bấc đèn.
Một đêm này, mặc dù quyển sách cổ xưa ở bên trên giá sách cũng rung động, thế nhưng lại không dám tới gần.
Mà trường kiếm rỉ sét ở trên tường cũng nhẹ nhàng keng một tiếng.

Ở trong tiểu viện.
“Sáu cái đèn.”
Giọng nói của gà mái vang lên:
“Nhanh quá…”
“Con đường Sáng Thế mở ra… Bên phía hắc ám sẽ không dễ dàng để cho con đường Sáng Thế thành công, e rằng sẽ có một trận chiến lớn…”
Con đường Sáng Thế có thể mang theo một thế giới trốn vào trong năm tháng.
Mà Hắc Ám Chi Khung sẽ không ngồi nhìn sinh mạng rời khỏi một kiếp này, đến sống ở những năm tháng khác.
“Đánh thì đánh! Sợ cái gì! Cứ tiếp tục như vậy… Cảnh giới của chủ nhân thực sự sẽ rơi xuống.”
Ở bên phía hồ nước truyền đến giọng nói của Long Tộc, trong giọng nói tràn đầy sự không cam lòng.
“Nếu như cảnh giới của chủ nhân rơi xuống, cường giả ở trong thiên hạ đều giống như đám cừu non chờ chết, còn không bằng lúc này đánh một trận, nói không chừng còn có một chút hy vọng sống.”
Gà mái liếc mắt nhìn về bên phía hồ nước nói:
“Có dũng khí như vậy thì đi giết chết Chỉ Giả, Ám Giả đi?”
Long Vương nói:
“Chỉ Giả, Ám Giả là cái thá gì.”
Lúc này giọng nói của cây đào chậm rãi vang lên:
“Có lẽ ngươi chỉ cần rời khỏi thôn một bước thì sẽ chết.”
Giọng nói thanh lệ cực kỳ bình tĩnh:
“Toàn bộ vũ trụ đều bao phủ ở dưới sức mạnh kia, toàn bộ tinh khung cũng chỉ có nơi này là Niết Bàn mà thôi.”
“Ngươi có chiến lực vô tận thì như thế nào? Cũng chỉ là mây khói…”
Nghe vậy bên phía Long Tộc cứng họng không trả lời được.
“Mặc dù ta và ngươi là Vô Thượng, nhưng cũng chỉ như con kiến…”
Gà mái nói nhỏ một câu: “Muôn đời tới nay, bao nhiêu cường giả Vô Thượng những cũng không vượt qua nổi cái Đê Bá kia, không khác gì bụi bặm, xác người nằm xuống bên dưới Đê Bá hoá thành Cố Tổ hắc ám…”
“Ngay cả chủ nhân, năm xưa kho nhìn thoáng qua bức tường kia cũng từng chịu kiếp nạn Cửu Tử…”
Trong giọng nói tràn đầy cảm giác vô lực.
Đê Bá… Có liên quan đến đại quỷ dị, đại bất tường trong trời đất này.
“Lẽ nào chỉ có thể chờ đợi chủ nhân mất sạch bổn nguyên, ngồi chờ chết hay sao?”
Bên phía Long Tộc cực kỳ không cam lòng.
“Chờ đợi.”
Cây đào nói nhỏ:
“Nhanh, muôn đời đánh cược một lần, kết cục… Sẽ xác định, ta tin tưởng chủ nhân, hắn là người duy nhất từng nhìn thấy cảnh tượng bên kia Đê Bá mà còn sống quay trở về…”
“Hắc ám cũng không thể giết chết được chủ nhân, thế nhưng ta lại lo lắng…”
Gà mái nói:
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo?”
Cành cây đèo nhẹ nhàng rủ xuống nói:
“Phương pháp Sáng Thế chính là do vị mang điểm cuối của vạn đạo khai sáng ra… Năm xưa nàng muốn cho tất cả mọi người chạy trốn ẩn náu vào bên trong năm tháng trước, thế nhưng vẫn chưa thành công…”
“Hôm nay con đường này lại được xây dựng một lần nữa, thế nhưng nàng… Đã ngã xuống ở trong hắc ám.”
“Con đường này… Đã tràn ngập điềm xấu.”
Gà mái nói:
“Quan trọng nhất là… Con đường Sáng Thế đi thông, hải dương nhân quả sẽ chiếu rọi thân thể hắc ám của nàng, đến lúc đó chủ nhân nên giữ lấy hay buông bỏ…”

Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Lý Phàm tỉnh lại, hắn duỗi lưng một cái, sờ Tiểu Bạch ở trong ngực.
Sau khi rời giường, rửa mặt xong xuôi, nhìn thấy nhân khí ở trong tiểu viện dần dần khôi phục, hắn cũng có chút vui mừng.
Long Tử Hiên vẫn giống như lúc trước, ngồi ở bên cạnh hồ nước, im lặng quan sát cá.
Thanh Trần cũng rất chịu khó, cầm cái chổi, đầu tiên là quét từ trong ra ngoài, sau đó lại ngồi xuống dưới gốc cây bồ đề, một con nhện nhỏ màu đen bò qua bò lại ở trong lòng bàn tay của hắn, nhưng khoé miệng của hắn lại mang theo nụ cười, không hề nhúc nhích.
Tô Bạch Thiển đi chăm sóc vườn thuốc của nàng, tiểu hồ ly cũng đi theo bên cạnh, còn có một đám tiểu kỳ lân, sói con vui vẻ đi cùng.
Tiểu Kim Ngưu thì đi theo bên cạnh Lục Nhượng, thân mật cọ vào người của hắn, Lục Nhượng vừa cuốc đất ở bên trong vườn rau, vừa đút cỏ cho Tiểu Kim Ngưu ăn.
Ngô Đại Đức thì lại đang cho đàn gà ở bên kia ăn, thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng kêu thảm thiết.
Lý Phàm mỉm cười, cứ như vậy đi, rất tốt.
“Chủ nhân, mời dùng bữa.”
Cung Nhã bưng bữa sáng tới, rau xanh, cháo thịt nạc, trứng gà luộc, sữa đậu nành.
Tất cả mọi người cùng nhau tụ họp ăn bữa sáng.
“Đại Đức, Lục Nhượng, các ngươi đi châu Thái âm một chuyến, tìm Tử Lăng với Cửu Chính.”
Ăn cơm xong Lý Phàm nói.
“Rõ sư phụ.”
Ngô Đại Đức cùng với Lục Nhượng đều gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận