Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2188: Sư phụ của ta là Lý Phàm

Ngay cả ở biển sương mù xám hay Chân Tổ Giới cũng chưa có bất kỳ một Thiên Sư nào từng đạt được.
Ở trong truyền thuyết ít nhất phải đạt đến cấp Bá Chủ mới có tư cách như vậy được.
Nhưng lúc này Lâm Cửu Chính còn chưa Thượng Lộ mà đã bắt đầu.
Giờ khắc này, điềm xấu phủ xuống trên người của Lâm Cửu Chính.
Tiểu Kỳ Lân nhảy ra khỏi Đạo Cảnh Địa, giọng nói trẻ con hét to, cố gắng xua đuổi khí tức điềm xấu ở trên người của Lâm Cửu Chính.
Nhưng cho dù có Tiểu Kỳ Lân ở bên người, bản thân Lâm Cửu Chính vẫn mọc ra từng tầng lông trắng.
“Quy nhất!”
Lâm Cửu Chính hét to một tiếng, lúc này ba địa thế tạo hoá có xu hướng liên hợp lại với nhau.
Hoàng Tuyền Địa phun ra nước Hoàng Tuyền đổ vào Hoàng Tuyền Hoàng Hà, chảy vào trong biển Hồn Tịch Hải.
Ba địa thế tạo hoá có liên quan với linh hồn, lúc này hợp nhất, quyền khống chế linh hồn tử vong bị Lâm Cửu Chính cướp đoạt từ thiên địa tạo hoá.
Hắn sử dụng pháp Thiên Sư khống chế linh hồn.
Rầm!
Lúc này, ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Lâm Cửu Chính có vô số quy tắc địa thế tạo hoá bay ra, ngưng tụ thành một cái Hoàng Tuyền đại đạo.
Lâm Cửu Chính Thượng Lộ.
Giờ khắc này, trong thiên địa có một loại khí cơ bí ẩn nào đó lưu chuyển, trong không gian có lực lượng nhân quả đang sôi trào.
Lâm Cửu Chính Thượng Lộ, trực tiếp tước đoạt một bộ phận quyền hành tử vong từ tạo hóa thiên địa.
Con đường của hắn càng dùng Hoàng Tuyền đạo cấu thành nên.
Giờ phút này, điềm xấu không ngừng sinh trưởng trên người Lâm Cửu Chính, lông trắng chui ra khỏi thân thể, Tiểu Kỳ Lân vội vàng dọn dẹp đi, thế nhưng lại có chút không kịp.
"Đây là... Hắn lại Thượng Lộ sao?”
“Bên cạnh hắn là Kỳ Lân ư? Một trong Thập Linh vậy mà cũng sống lại, một giới này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo rốt cuộc còn lưu lại bao nhiêu hậu thủ..."
Hơn một ngàn vị cường giả Tứ Kiến giờ phút này đều cực kỳ khiếp sợ.
“Ha ha ha, hắn xong rồi, đã xong!”
Mà đúng lúc này, lão bá chủ Quy Thọ của tộc Phụ Kỳ Lạc Quy lại đột nhiên nở nụ cười thật lớn.
“Ngay lúc hắn Thượng Lộ lại dám cướp đoạt quyền hành của tạo hóa, chuyện này đã trêu chọc vào tối tăm, điềm xấu thật lớn đã hàng lâm, cho dù là Kỳ Lân chuyển thế cũng không cứu được hắn!”
“Các ngươi nhìn mà xem, hắn sẽ lập tức bước theo gót kiếp trước, trở thành quái lông đỏ!”
Lão ta cực kỳ chắc chắn, trong mắt đã đắc ý đến cực điểm, không ngừng cười lạnh.
"Không sai, hắn xong rồi."
"Ha ha, không nghĩ tới hắn đám đùa với lửa mà tự thiêu bản thân mình."
Đám bá chủ của một tộc Thời Không Trùng cũng cười mở miệng.
Ngay cả Thiên Sư tổ Trần Đông giờ phút này cũng không kìm được lẩm bẩm:
"Cướp đoạt quyền hành tạo hóa… Dựa theo trình tự bình thường, ít nhất phải chiếm được cấp bá chủ, chuẩn bị đầy đủ mới dám làm như vậy a. Điên rồ, thật sự là điên rồ.”
Lão ta cũng là Thiên Sư, cho nên có thể hiểu được, chuyện mà Lâm Cửu Chính làm quả thực đã phạm vào Thiên nộ.
Điềm xấu giáng lâm, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lớn!
"Mẹ nó, ngươi đoạt hết toàn bộ quyền hành của tạo hóa trong thiên địa, còn ngây ngốc chờ làm gì? Kỳ Lân cũng không cứu được ngươi!”
Ngay cả Tạo Hóa Chí Tôn giờ phút này cũng có chút sốt ruột, nói:
"Mau trả lại quyền hành cho tạo hóa. Muốn cướp thì sau này lại cướp a, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt!”
Tạo Hóa Chí Tôn cực kỳ hiểu rõ, loại tình huống này cho dù là Kỳ Lân cũng không dễ dùng.
Kỳ Lân chính là loài vật điềm lành của thiên địa, là thú sủng của tạo hóa.
Cho nên có Kỳ Lân làm bạn, Thiên Sư có đôi khi mượn lực lượng tạo hóa, tạo hóa tối tăm nể tình Kỳ Lân cho nên cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt, buông tha cho Thiên Sư phạm vào nghi kỵ.
Nhưng mẹ nó, hiện tại Lâm Cửu Chính đã vượt qua ranh giới, trực tiếp cướp quyền hành tạo hóa của người ta...
Cho dù Kỳ Lân là thụy thú mà tạo hóa yêu thích, cũng không dễ dùng... Tạo hóa chắc chắn sẽ không nể mặt.
Lâm Cửu Chính nghe vậy cũng không cần suy nghĩ, nói:
"Ta dựa vào bản lĩnh cướp được, dựa vào cái gì phải trả?"
Tạo Hóa Chí Tôn cũng không nói gì, chỉ biết than:
"Ngươi điên rồi..."
Hắn đang muốn nói gì đó, Lâm Cửu Chính cũng đã phản bác lại:
"Hơn nữa... Tạo hóa là gì? Nó giỏi hơn sư phụ của ta sao?”
“Ta thân là đồ đệ của sư phụ, cướp quyền hành của tạo hóa thì có làm sao? À?!”
Dứt lời, hắn xua tan tất cả tạp niệm trong đầu, chỉ nhớ đến bóng dáng Lý Phàm, đang mặc niệm lấy tên của hắn.
"Sư phụ ta là... Lý Phàm!"
Hắn ra sức suy nghĩ đến cái tên này!
Giờ khắc này, trong đầu hắn nghĩ đến từng chút từng chút cảnh tượng của sư phụ trong tiểu viện...
Uống trà dưới gốc đào...
Cho gà ăn trong sân...
Bóng dáng đang dạy cho các đệ tử cầm kỳ thư họa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận