Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2483: Nhị đại gia muốn say 2

“Không nghĩ tới… Lý tiền bối lại có thể thực sự biết nấu đồ ăn.”
Trong mắt của Phạm Phách Minh hiện lên vẻ phức tạp, ai có thể tưởng tượng được một vị cường giả còn đáng sợ hơn cả Đại Đế lại có thể nấu một bàn đồ ăn, còn bọn họ lại có thể ăn được…
“Thơm quá thơm quá…”
Phạm Dao Dao không nhịn được.
Thuỷ Thanh Linh thì hoảng hốt, nàng ta tận mắt chứng kiến Lôi Đế cùng với những huynh đệ tỷ muội của hắn ta biến thành món ăn…
“Bắt đầu ăn thôi.”
Lý Phàm lên tiếng.
Lúc này tất cả mọi người đều cầm đũa lên.
“Oa, món ăn này quá ngon rồi.”
Phạm Dao Dao ăn một miếng thịt chim kho tàu, lập tức kinh ngạc hô lên.
Phạm Phách Minh cũng vặt một cái cánh xuống để gặm, hắn mừng rỡ không gì sánh được, chiếc cánh này ngon vô cùng, hơn nữa còn ẩn chứa bổn nguyên lôi đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Thuỷ Thanh Linh cũng run run rẩy rẩy gắp một miếng thịt lên, đối mặt với miếng thịt này, nàng ta có một loại cảm giác tự ti.
Bởi vì… Nàng ta không biết ăn nguyên liệu nấu ăn cấp Đại Đế cần phải có quy trình như thế nào nữa.
Cần phải có nghi thức gì hay sao? Tay trái cầm chén tay phải cầm đũa có phải sẽ khiến cho người khác cảm thấy nàng ta quê mùa hay không?
Dù sao trước kia nàng ta đã từng là tu giả trong xã hội thượng lưu, đã từng đi ra đi vào Đế Đình, khắc sâu hiểu biết, trước khi ăn một số loại thức ăn quá mức trân quý thì đều có đầy đủ lễ nghi, khi thức ăn chín cần dùng một bộ đồ ăn chuyên dụng đặc biệt, tất cả đều được chú trọng.
Thế nhưng… Cho dù là xã hội thượng lưu, cho dù là Đế Đình cao cao tại thượng… Cũng còn chưa có một người nào từng ăn qua Lôi Đế cả.
Giờ khắc này, nàng ta cảm giác như bản thân nghèo kiết hủ lậu, hèn mọn, tự ti.
Nàng ta lặng lẽ nhìn Phạm Dao Dao ở bên cạnh, thế nhưng lại phát hiện… Phạm Dao Dao trực tiếp dùng tay, hai tay cầm thịt chim gặm, không hề để ý hình tượng một chút nào cả.
Không chỉ có Phạm Dao Dao, mà ngay cả người ở trong thôn, phần lớn mọi người cũng đều như thế…
Thì ra phải ăn như vậy… Nàng ta lập tức hiểu ra, sau đó vội vàng đặt đũa xuống, dùng tay nắm thịt lên bắt đầu ăn.
Sợ bị người khác khinh thường…
Mà nhìn thấy nàng ta như vậy, Độc Cô Ngọc Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, này… Thoạt nhìn Thuỷ Thanh Linh ôn nhu văn tĩnh như vậy, không ngờ lúc ăn uống lại tục tằng như thế sao…
Lý Phàm lại rất lạnh nhạt, mỉm cười nói:
“Ăn nhiều một chút.”

Mọi người nhanh chóng ăn tiệc xong xuôi.
Sau đó tất cả mọi người đều ngồi xung quanh đống lửa, mặc dù đã đến tháng ba, thế nhưng gần đây tiết trời trở lạnh, ngọn lửa tạo nên một bầu không khí ấm áp, các thôn dân cùng nhau trò chuyện, tiếng cười nói rôm rả.
Vương đại thẩm nhờ Trương đại bá cày ruộng giúp nhà của bà, Tuần đại nương nói còn thiếu một chút hạt giống, Ngô đại ma ước hẹn mọi người cùng nhau đi làm việc…
Đến bây giờ Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu ở trong thôn, bọn họ đều đã nhìn ra không chỉ có một mình Lý tiền bối yêu diễn, mà toàn thôn đều yêu diễn.
Ngay cả Thuỷ Thanh Linh cũng không ngừng cảm thấy rung động, choáng váng, bắt đầu tiếp nhận thực tế…
Rõ ràng những thôn dân này, mỗi một người đều có thực lực có thể tru sát Đại Đế, nhưng không có một ai nhắc đến chuyện muốn tranh bá thiên hạ, vô địch muôn đời, ngược lại cực kỳ quan tâm đến chuyện trồng cây, nuôi gà, nuôi vịt…
“Tiểu Lý, mau lấy rượu của ngươi mang ra đây, bồi Nhị đại gia uống vài chén…”
Nhị đại gia lên tiếng, Lý Phàm cũng mỉm cười, lúc này sai Độc Cô Ngọc Thanh đi lấy rượu.
Không lâu sau Độc Cô Ngọc Thanh cũng đã quay trở lại, hắn mang đến hai vò rượu lớn thơm ngon, rót một chén cho tất cả mọi người.
Ăn uống linh đình, ngươi tới ta đi.
Nhị đại gia uống một ngụm, lại rót đầy một cốc lớn nói:
“Rượu ngon rượu ngon. Ngược lại trước khi quay trở về ta phải uống say trước mới được.”
Lý Phàm khó hiểu, mặc dù tửu lượng của Nhị đại gia rất tốt, thế nhưng rất ít khi muốn uống say như thế.
“Nhị đại gia, làm sao vậy? Vì sao phải muốn uống say chứ?”
Hắn không khỏi lên tiếng.
Nhị đại gia nói:
“Không say không được… Già rồi không sợ chết, thế nhưng sợ đau, một lúc nữa phải quay về cắt cổ tay lấy máu nữa…”
Nghe lời nói này, Lý Phàm nhất thời ngạc nhiên, cắt cổ tay lấy máu??
Ở bên trong một mảnh không gian đen kịt không biết nơi nào.
Trong bóng tối, một đôi mắt bí mật màu đen đang lặng lẽ tách ra, dường như đang tiếp thu tin tức nào đó.
“Ngày nào cũng lén lút vụng trộm, có tin tức gì cũng không nói ra chia sẻ…”
Tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám miễn cuõng lên tiếng.
Nhưng đôi mắt bí mật màu đen kia nhanh chóng biến mất, trong bóng tối, giọng nói của Hắc Linh truyền đến:
“Không có tin tức gì.”
“Ngươi yên tâm ngủ là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận