Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2445: Độ lửa vừa vặn 3

Đến cảnh giới Tức Nhưỡng, thực ra Đạo Cảnh Địa của tu giả có thể từ từ phóng ra ngoài, giao cảm cùng với hiện thực.
Thậm chí có thể khiến cho người cùng vật ở ngoại giới tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa.
Nhưng bình thường không có tu giả dám làm như vậy, nếu như vậy thì Đạo Cảnh Địa của bản thân sẽ bị kẻ địch phá hỏng.
Thứ hai, nếu như Đạo Cảnh Địa không có đi đến quá trình ngũ hành tương sinh, cho dù có Lập Chuỳ Chi Địa thì cũng chỉ là đất chết mà thôi, căn bản không có cách nào dựng dục được sự sống, nếu như người bình thường tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa của người khác thì sẽ dần dần rơi vào trong tử vong.
Hiện tại Độc Cô Ngọc Thanh thản nhiên thả ra Đạo Cảnh Địa của bản thân, để cho Lôi Thứu tiến vào.
Lôi Thứu bò vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Độc Cô Ngọc Thanh, muốn cắn nuốt những ngôi sao ở bên trong vùng đất Hư Vô.
Nhưng vào giờ khắc này.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót thanh thuý.
Một con chim lửa kinh khủng bay từ phía trên bầu trời, một ngọn lửa màu vàng lập tức rơi xuống.
Lôi Thứu thấy thế, mắt chim bỗng nhiên trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi, nó phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lôi Thứu đã bị Thánh Hoả Chu Tước bao trùm.

Không bao lâu.
Hai người Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao chậm rãi tỉnh lại từ trong tê dại.
“Xảy ra chuyện gì…”
Bọn họ hơi nghi hoặc một chút, mới vừa rồi bọn họ đã bị lôi điện đánh ngất.
Bỗng nhiên hai người đều ngửi thấy một loại hương vị kỳ lạ.
Bọn họ lập tức nhìn sang, chỉ thấy trước mặt của Độc Cô Ngọc Thanh lại có thêm một con chim to màu vàng bị nướng chín.
Con chim to này được nướng chín đến mức da vàng vàng ruộm, thịt giòn rụm, ngập tràn mỡ, tản ra mùi vị cực kỳ mê người.
Độc Cô Ngọc Thanh lấy ra rất nhiều đồ gia vị từ bên trong Đạo Cảnh Đại, thì là, hạt tiêu,... Hắn vừa rắc tất cả lên vừa phê bình nói:
“Ừm, lần này độ lửa đã được kiểm soát tốt… Vừa phải.”
Phạm Phách Minh và Phạm Dao Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người lập tức trợn tròn mắt.
Này… Tình huống này là như thế nào?
Bên trong thiên lao lôi đạo, lúc này hương vị tràn ngập bốn phía.
“Này… Tại sao lại như thế này…”
Phạm Phách Minh ngây người lên tiếng.
“Lão tổ, người, làm thế nào mà người nướng được một con chim lớn như vậy rồi, Lôi Thứu lúc nãy đâu?”
Phạm Dao Dao tò mò hỏi.
Độc Cô Ngọc Thanh chỉ vào con chim to đã được nướng chín đến mức vàng óng ánh giòn rụm, nói:
“Ở chỗ này đó.”
“Đã chín, đến ăn đi.”
Lúc này hắn bẻ một cái xương cánh gặm, miệng đầy dầu mờ, thế nhưng vừa ăn một miếng thứ nhất, hắn lập tức cảm giác đầu lưỡi tê dại…
“Không đúng… Sai gia vị rồi…”
Độc Cô Ngọc Thanh lập tức nhớ tới, bên trong những đồ gia vị mang theo khi rời khỏi nhà… Có hạt tiêu…
Thế nhưng hạt tiêu đó là do Cung Nhã làm… Có chuyện rồi!
Rất tê dại…
May mà hắn chỉ rắc một ít hạt tiêu thôi, hơn nữa còn thả muộn… Hắn vội vàng xé toàn bộ da ở trên cánh của Lôi Thứu.
Mong rằng không có hạt tiêu vẫn ngon miệng, nếu không thì thực sự không có cách nào ăn rồi…
Dù sao hắn vẫn còn nhớ rõ, ngay cả con chó đen ở bên trong tiểu viện ăn phải đồ ăn bị rắc đầy hạt tiêu đó cũng bị tê liệt gần nửa ngày.
Lúc này hắn mới cẩn thận tiếp tục xé một miếng thịt, sau đó mới gật đầu nói:
“Còn ăn được còn ăn được, lúc này có thể bắt đầu ăn rồi.”
Mà Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đã chấn kinh đến mức không nói nên lời rồi.
Cái gì… Lôi Thứu, lại có thể bị nướng ăn?
Bọn họ cũng đều biết Lôi Thứu đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, cảnh giới tuyệt đối không kém gì Tức Nhưỡng, thậm chí có khả năng đạt đến cảnh giới Bích Thuỷ.
Thế nhưng hiện tại lại có thể bị nướng chín rồi.
Làm sao làm được…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ đều trở nên phức tạp.
“Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.”
Mà Độc Cô Ngọc Thanh hồn nhiên không để ý, hắn nhắc nhở một câu.
Nghe vậy hai huynh muội Phạm Phách Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó… Trực tiếp ra tay.
Bắt đầu ăn!
“Oa, thịt Lôi Thứu này thật ngon…”
“Thật là thơm.”
Đây là lần đầu tiên hai người được ăn thịt sinh linh trân quý như vậy, đều phi thường hưng phấn, sảng khoái.
“Đáng tiếc, chắc con Lôi Thứu này cũng già rồi, thịt hơi xốp…”
Độc Cô Ngọc Thanh ăn một chút, hơi tiếc nuối nói:
“Lúc nữa phải đi ra ngoài, tìm xem còn thứ gì đó ngon không, mang về cho người trong thôn nếm thử.”
Nghe nói như thế, hai huynh muội đều cảm giác không được chân thực…
Lão tổ cũng thái quá rồi? Ghét bỏ thịt của nó xốp còn chưa tính, thế nhưng còn chuẩn bị đóng gói mang về trong thôn…
Đây là biến Niết Bàn Lôi Đạo trở thành địa phương để săn thú hay sao?
Cuối cùng toàn bộ con Lôi Điểu to lớn đều bị ba người ăn hết sạch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận