Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2146: Nhân quả đều về biển sương mù xám (3)

Lão ta chính là Thiên Sư Tổ, trên người đã mọc đầy lông trắng, cực kỳ rất mẫn cảm đối với những chuyện như thế này.
Cho nên lão ta cảm giác được rõ ràng câu nói lúc nãy của điện chủ thời không.
Thực sự đã biến tất cả nhân quả của thần điện tế thế, các đại gia tộc, trấn thế các… Chuyển đến biển sương mù xám.
Chuyện này con mẹ nó chính là làm ra vẻ không sợ chết mà…
Mà điện chủ thời không cũng chỉ nghi ngờ trong một chớp mắt, không nghĩ nhiều lắm, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới nói:
“Tranh thủ thời gian phỉ nhổ, bằng không, chết.”
Đây là mệnh lệnh.
“Mặc kệ, có biển sương mù xám ở đây, nhân quả gì cũng đều là chó má.”
“Đúng vậy biển sương mù xám có thể trấn áp tất cả.”
“Phỉ nhổ Thập Tôn Nhị Hung mà thôi, có cái gì đâu?”
Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Bọn hắn đi ra phía trước.
“Phì!”
“Phì!”
“Tội nhân, nếu như không có các ngươi gây khó dễ từ trước, chúng ta đã sớm trở thành người của biển sương mù xám rồi.”
Bọn hắn không chút do dự nhổ nước miếng trước bài vị của vị mang điểm cuối của vạn đạo, Thập Tôn Nhị Hung.
Gia chủ Giang Phù Bạch của Giang gia cố sức phun ra một cục đờm đặc ở bên trên bài vị của Man Tôn.
Gia tộc Độc Cô, gia chủ Độc Cô Tầm Viễn vô tình nhổ một cái vào bài vị của Kiếm Tôn.

Thần sắc của bọn hắn đều lạnh lùng vô tình.

Mà ở bên trên bảo toạ của biển sương mù xám.
Sau khi thế nhân phỉ nhổ vị mang điểm cuối của vạn đạo, Thập Tôn Nhị Hung, trong lòng của hắn ta càng ngày càng có một loại cảm giác không rõ ràng.
Dường như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
“Chẳng lẽ thật sự lại có nhân quả gì?”
Hắn ta cảm giác rõ ràng, thế nhân càng mắng nhiều thì hình như ở trong lòng của hắn ta, tim đập càng nhanh hơn.
Điều này khiến cho hắn ta… Thật sự có một chút cảm giác hối hận.
Một câu nói lúc nãy của hắn ta… Sẽ không thực sự ứng nghiệm chứ?
Nhân quả chuyển tới biển sương mù xám?
Tuy nhiên hắn ta nghĩ lại, dù sao nếu như thực sự có nhân quả thì cũng nên chuyển tới biển sương mù xám, cũng không phải chuyển đến trên người của điện chủ thời không hắn ta, không lo, không lo.
Hắn ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó hắn ta cười nhạt lẩm bẩm nói nhỏ:
“Ha ha ha, Hao Hoang, Huyền Vũ, các ngươi có thể ngồi nhìn được sao?”
Sở dĩ hắn ta làm như vậy cũng có một nguyên nhân rất quan trọng.
Khiến cho con chó đen và Huyền Vũ tức giận.
Trước sau biển sương mù xám đã hi sinh rất nhiều cường giả Tứ Kiến, cùng với mười vị Bá Chủ, tin tức duy nhất có tác dụng chính là Hao Hoang cùng với Huyền Vũ đều còn sống, ở bên trong Chân Tổ Giới.
Muốn tiêu diệt được Chân Tổ Giới, chắc chắn phải bắt được bọn nó ra ngoài rồi giết chết.
Cho nên hắn ta mới thiết kế ra một cái bẫy như vậy.
Hắn ta rất có lòng tin, chỉ cần Huyền Vũ và con chó đen kia xuất hiện, như vậy chắc chắn bọn hắn sẽ phải chết.
Bởi vì có bút Thiên Mệnh, quyển trục, Phệ Nguyên Độc Trùng… Cũng đều đang âm thầm chờ đợi.
Thần Điện Tế Thế, các gia tộc lớn… Đều tiến lên, nhổ nước bọt vào bài vị của Thập Tôn Nhị Hung, châm chọc mắng mỏ.
Khi bọn hắn phát hiện phỉ nhổ bài vị của vị mang điểm cuối của vạn đạo, Thập Tôn Nhị Hung lại có thể không xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người đều hoàn toàn yên tâm.
Bọn hắn càng mắng càng quá đáng!
Mà bên trên bảo toạ sương mù xám, Điện chủ thời không càng cảm thấy lo lắng, hắn ta lại cảm giác được ở giữa mi tâm hơi đau nhói.
“Không nên, không nên…”
Hắn ta có hơi lo lắng bất an rồi.
Tại sao vị mang điểm cuối của vạn đạo, Thập Tôn Nhị Hung đã chết đi rồi mà vẫn cho hắn ta loại cảm giác này?
Quên đi, không muốn!
Ngược lại chính là lúc này đây, Chân Tổ Giới sẽ bị tiêu diệt.
Tất cả những nhân quả có liên quan đối với những người đó đều sẽ phải bị tiêu vong, không còn gì đáng lo.

“Đến ta, để cho ta tới.”
Rốt cuộc, đám Thượng Lộ Giả nhìn thấy không có nhân quả quấn thân, bọn hắn cũng bắt đầu tiến lên rồi.
Đám đầu tiên tranh đoạt nhau tiến lên chính là ba người Kim Bích Phong, Hàn Như Nguỵ, Lăng Tề Sơn của Trấn Thế Các.
“ âm Tôn? Ngươi hại chết bao nhiêu sinh linh, là địch của biển sương mù xám, kiến càng lay cây, ngươi tội đáng chết vạn lần.”
“Man Tôn? Một tên mập mạp mông lớn chết bầm cũng dám xưng tôn, chó cũng không bằng.”
Kim Bích Phong chửi ầm lên đối với bài vị của Thập Tôn Nhị Hung.
Bà ta cố ý muốn biểu hiện bản thân rất trung tâm, cho nên mắng chửi hung hăng nhất.
Thế nhưng khi bà ta nói ra những lời này, Điện chủ thời không càng phát hiện ra mi tâm của hắn ta càng đau đớn hơn!
Không đúng…
Hẳn là… Thực sự có nhân quả ở bên trong bóng tối.
Giờ khắc này, Điện chủ thời không cảm nhận được rõ ràng, dù sao Kim Bích Phong chính là Thượng Lộ Giả, nhân quả do bà ta mang tới không thể yếu hơn tu giả bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận