Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2173: Kiếp trước kiếp này của kẻ ăn hàng

Nghe vậy điện chủ thời không khẽ ngẩn người, nhưng hắn ta lập tức điên cuồng nói:
“Các ngươi nhất định phải ép buộc ta?”
“Mẹ nó, vậy thì cùng nhau huỷ diệt đi, DCM, lão tử đồng quy vô tận cùng với các ngươi.”
Hắn ta vung tay lên, nắp lò luyện đan bị mở ra, sau đó dẫn một luồng bổn nguyên khí ở bên trong ra.
“Phệ Nguyên Độc Trùng ăn những thứ này, đi tàn sát sinh linh của một giới này đi.”
Hắn ta hô to, dẫn bổn nguyên này vào bên trong cái bình ngọc này.
Nhưng Phệ Nguyên Độc Trùng kia vừa há mồm ra hít một hai cái, bỗng nhiên toàn bộ cơ thể trùng đều cứng đờ, sau đó điên cuồng nôn oẹ ở trong bình ngọc.
Nôn đến mức co quắp.
Điện chủ thời không lập tức trợn tròn mắt.
DCM cái quỷ gì thế?
Lẽ nào Bản Nguyên Nhân Tử này có độc?
Có thể hạ độc được loại độc trùng mạnh mẽ như Phệ Nguyên Độc Trùng? Như vậy quá nghịch thiên rồi.
Hắn ta vô ý thức ngửi Bản Nguyên Nhân Tử này một cái.
“Oẹ!”
Hắn ta trực tiếp hỏng mất, muốn nôn ra.
Bản nguyên khí tràn ra từ bên trong lò luyện đan, thế nhưng lập tức khiến cho Điện chủ thời không nôn mửa.
Bởi vì thực sự quá thúi.
Mà lúc này ngay cả đám Bá Chủ Lộc Bá ở phía sau hắn ta cũng hoàn toàn biến sắc, vội vàng bịt mũi lùi về phía sau.
“DCM, Bản Nguyên Nhân Tử mà Trấn Thế Các lấy được chính là những thứ này sao? Tại sao lại thúi như vậy?”
“Ta cảm thấy phẩm cấp của Bản Nguyên Khí này thực sự không thấp, thế nhưng cũng thúi quá đi…”
“Ngay cả độc trùng cũng đều bị thúi đến hôn mê, mẹ nó, cái đồ chơi nhỏ này thực sự là bổn nguyên của vạn chủng trong Chân Tổ Giới? Đây gọi là tập hợp tất cả mùi thúi của vạn chủng thì đúng hơn.”
Bọn hắn đều đã ăn xong.
Mà giờ khắc này.
“Rầm!”
Lò luyện đan bỗng nhiên nổ tung, ở trong đó có một bóng người xinh đẹp phóng lên trên cao, lùi về phía sau cực nhanh.
Đương nhiên đó chính là Dư Linh Tuyết!
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn ở trong lò luyện đan, dựa vào một cái bùa chú do con rùa đen nhỏ để lại, chẳng những nàng không có biến thành lô đỉnh, ngược lại đã luyện hoá hấp thu toàn bộ tất cả Bản Nguyên Nhân Tử rồi.
Chuyện này khiến cho nàng tăng trưởng rất lớn.
Đồng thời nàng vẫn luôn bế quan, giấu “bổn nguyên” mà con rùa đen nhỏ cho nàng ở trên người, đợi đến khi có người mở lò luyện đan ra, nàng trực tiếp bịt mũi ném ra bên ngoài.
Sau đó… Gài bẫy đám người điện chủ thời không.
Lúc này ở bên dưới bầu trời, trên người của nàng phát ra ánh sáng chói mắt, bản nguyên khí nồng nặc hùng hậu, không ngờ lại có thể dẫn đến trời giáng phúc quang, toàn bộ linh khí ở trong thiên địa đều dũng mãnh lao về phía nàng.
“Đây… Đây là người nào?”
“Tại sao nàng lại ở trong lò luyện đan?”
Đám Lộc Bá cảm thấy kinh hãi.
“Không tốt, nàng… Nàng là thân thể vạn nguyên?”
Điện chủ thời không kinh ngạc nói:
“Luyện toàn bộ bổn nguyên trên thế gian mới có thể làm được, nhưng… Làm sao nàng có thể gánh vác được?”
Luyện toàn bộ các loại bổn nguyên trên thế gian mới có thể thành tựu được thân thể bổn nguyên cực mạnh, loại thân thể ở trong truyền thuyết này cũng đã từng xuất hiện ở biển sương mù xám.
Thế nhưng bất kỳ một người nào thử đều thất bại.
Ngay cả hạng người thiên tài, bình thường có thể chứa vài loại bổn nguyên cũng đã là giới hạn cao nhất rồi, nếu như cưỡng ép thì sẽ bạo thể mà chết,
Đừng nói là thân thể vạn nguyên trong truyền thuyết, cho dù là thân thể có chứa một trăm loại bổn nguyên cũng đều chưa từng có người nào làm được.
Nhưng mà bây giờ… Lại có thể xuất hiện?
Nàng… Chính là một tai hoạ lớn.
Nếu như nhân vật như vậy trưởng thành, e rằng sẽ là kẻ địch lớn của biển sương mù xám.
“Đi tìm chết.”
Cho dù có ở trong tuyệt cảnh, điện chủ thời không vẫn giận dữ rống lên, muốn giết chết Dư Linh Tuyết.
Nhưng không gian ở dưới chân Dư Linh Tuyết cũng biến hoán, bàn tay của điện chủ thời không trực tiếp bắt hụt.
Sau một khắc, Dư Linh Tuyết cũng đã xuất hiện ở bên cạnh mấy người Tử Lăng.
“Các ngươi là…”
Dư Linh Tuyết giật mình nhìn mấy người Hoạ Tôn, chỉ trong một chớp mắt, nàng cũng đã nhận ra, lúc này mới hành đại lễ nói:
“Đa tạ Hoạ Tôn cứu mạng.”
Hoạ Tôn chỉ thản nhiên gật đầu.
Sau đó nàng nhìn về phía điện chủ thời không.
“Chó cùng dứt giậu sao?”
Nàng nhẹ giọng lên tiếng.
Đám người điện chủ thời không nhìn nàng, sắc mặt hết sức khó coi.
“Ngươi tính toán dễ dàng như vậy sao, nếu như không có cái bút kia… Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con kiến Thượng Lộ mà thôi.”
Trên mặt của Điện chủ thời không tràn đầy sự không cam lòng nói:
“Hoạ Tôn, ngươi có dám đánh một trận công bằng?”
Hắn ta rống giận.
Nghe vậy Hoạ Tôn cũng nở nụ cười, trong đôi mắt xinh đẹp như nước hồ mùa thu của nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt nói:
“Đánh một trận công bằng?”
“Được ngươi qua đây, ta đảm bảo sẽ không dùng cây bút này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận