Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2732: Tịch Giả vào thôn 2

Vương đại thẩm cùng với mấy vị nông phụ rửa rau cắt thịt, tốc độ cực nhanh.
Hài tử Vương Tiểu Nhị lại dẫn mấy đứa bé Nhị Nha nô đùa chạy tới chạy lui.
Cảnh tượng này giống như đã qua mấy đời, trước kia khi sơn thôn nhỏ phủ xuống, những Cố Tổ Hắc Ám công phạt thiên hạ đệ tam cùng với những thôn dân thoạt nhìn chất phác này căn bản giống như hai nhóm người khác nhau.
Ở bên trong sơn thôn nhỏ này, mặc dù bọn họ đã thức tỉnh, thế nhưng vẫn trải qua cuộc sống của người bình thường như trước.
Sống ở trong khói lửa hồng trần, hưởng thụ sự náo nhiệt bình thường.
“Thịt hầm cách thuỷ mềm một chút, ta mất hết tu vi rồi, cắn những miếng thịt này cũng tốn không ít công sức.”
Nhị đại gia vui vẻ lên tiếng.
Hôm nay ông đã hoàn toàn trở thành con người, nhưng tâm tình không hề biến hoá một chút nào, vẫn bình thường như trước kia.

Mà giờ khắc này.
Bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Một nam nhân trung niên mặc áo bào màu trắng đi tới từ bên trong hắc vụ cuồn cuộn.
Hắn ta nhìn sơn thôn nhỏ ở trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười.
“Cái chết của hắn không buông xuống, sau khi từ biệt chỉ còn lại có lửa giận, hắn sẽ trở về tịch diệt ở trước Đê Bá.”
Hắn ta đi vào sơn thôn nhỏ.
Tịch Giả vào thôn.
Giờ khắc này, trong sơn thôn nhỏ, toàn bộ các thôn dân đang náo nhiệt chuẩn bị mở tiệc bỗng nhiên ngã xuống mặt đất.
Bọn họ giống như đang hôn mê, đang ngủ say.
Những nơi Tịch Giả đi qua, ngay cả nơi cỏ xanh cũng đều trở nên cực kỳ hoang vu.
Hắn ta đảo qua tất cả mọi người, cũng không thèm liếc mắt nhìn những thi thể Vô Thượng.
Đi thẳng tới trước tiểu viện.
Hắn ta nhìn tấm biển ở cổng, nhìn chăm chú vào bốn chữ Vô Nhị Nhàn Đình một lúc lâu.
“Chủ nhân không ở nhà, mạo muội đi vào thì quá mức làm phiền rồi.”
“Hôm nay tới lấy đèn, làm phiền mang ra đi.”
Hắn ta lên tiếng.
“Hôm nay tới lấy đèn, làm phiền mang ra đi.”
Giọng nói của Tịch Giả vang lên.
Trong tiểu viện yên tĩnh trong một chớp mắt.
Ngay sau đó bỗng nhiên có tiếng Chân Long gầm gừ vang lên, hình bóng Chân Long xuất hiện tận cửu thiên, long trảo to lớn hung hăng chộp về phía Tịch Giả, gần như muốn phá sập bầu trời.
Đồng thời, tiếng phượng hót càn khôn, hư ảnh phượng hoàng khổng lồ, mỗi một cái lông cánh đều giống như muốn đâm thủng bầu trời, ngọn lửa phượng hoàng giống như hải dương mênh mông phô thiên cái địa tấn công đến.
Mạng nhện đan xen lẫn nhau giống như thiên la địa võng, muốn ngăn cản hết tất cả đường lui.
Một cây cung khổng lồ bắn tên, mũi tên giống như được bắn ra từ muôn đời, kinh thiên động địa.
Một đám sách cổ lật giấy, vô số ăn tự đều phát ra chân ý đại đạo vô thượng giống như một lồng giam đại đạo.
Hơn nữa ở bên trong sơn thôn nhỏ này, chiến lực của Chân Long, Phượng Hoàng đều kinh khủng hơn rất nhiều so với thời điểm chiến đấu cùng với Khiêu Đại Thần.
Hơn nữa còn có cung và sách cổ, cho dù Khiêu Đại Thần ở đây thì e rằng đều phải bị tiêu diệt.
Nhưng Tịch Giả chỉ lạnh lùng nhìn.
Long trảo kinh khủng của Chân Long, ngọn lửa Phượng Hoàng vô biên vô tận, thông thiên triệt địa, chân ý vô thượng ở bên trên văn tự đại đạo, mũi tên thời không xuyên việt muôn đời…
Bỗng nhiên đều biến mất.
Nhất niệm của hắn ta bắt đầu, toàn bộ công kích vô thượng gần như tiếp cận với bản luật đều bị chôn vùi.
Tiểu viện nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Hôm nay đến đây chỉ bởi vì lấy đèn, xin mang đèn ra đây.”
Tịch Giả lên tiếng một lần nữa.
Hắn ta nho nhã lễ độ, mặc dù có thể trấn áp tất cả mọi thứ, thế nhưng lại không phá cửa đi vào.
Sau một lúc.
Kẽo kẹt.
Chỉ thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại mở cửa đi ra.
Nàng mặc một bộ váy trắng, dung nhan tuyệt mỹ, dường như đã siêu thoát năm tháng và nhân quả, thanh nhã bình tĩnh, dịu dàng mà trầm lắng.
Nàng cầm kiếm trong tay phải, đó là một thanh kiếm rỉ sét loang lổ, thân kiếm bị ăn mòn, mũi kiếm gãy nát.
Tay trái còn lại bưng một cái mâm gỗ, bên trong mâm gỗ chính là tám chiếc Thanh Đồng Cổ Đăng đang đốt cháy ngọn lửa hắc ám.
“Đa tạ.”
Tịch Giả thản nhiên tiếng lên, nhận lấy tám cây đèn từ tay của cô gái này.
“Dựa vào tu vi hiện nay của ngươi, hơn nữa còn có kiếm của hắn, vì sao không ra tay?”
“Có lẽ ngươi có một cơ hội nhỏ bé để giết chết ta, tuy nhiên cũng khó nói.”
Nhận lấy cây đèn, Tịch Giả bỗng nhiên lên tiếng.
Nữ tử váy trắng kia bình tĩnh thản nhiên nói:
“Mặc dù ta có thể đánh được một trận, thế nhưng kiếm của chủ nhân không giết người đáng thương.”
Nghe vậy Tịch Giả bỗng nhiên mỉm cười nói:
“Như vậy sao…”
Hắn ta không nói thêm lời nào nữa, mà chậm rãi đi thẳng rời khỏi sơn thôn nhỏ.
“Muôn đời sống chết xa cách nhau, không thể tưởng nhớ, lại khó quên, mộ hoang ngàn dặm, thê lương không kể xiết…”
Theo Tịch Giả đi xa, dường như trong thiên địa còn có một khúc ca bi thương đang vang vọng theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận