Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2758 - Tịch Giả chết

“Phốc…”
Ngao Vô Song nhìn Tịch Giả, đôi mắt của hắn ta đầm đìa máu tươi, cũng tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau đớn, một sự tuyệt vọng chua sót khổ sở tràn ngập trong lòng của hắn ta.
Không được…
Cho dù hắn ta đã dốc hết toàn lực, khô kiệt toàn bộ máu huyết, thiêu đốt cả sinh mệnh thì vẫn không có cách nào chạm tới một góc áo của Tịch Giả…
Trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng căm giận, thế nhưng giống như mất đi phương hướng để trút xuống.
“Khỉ nhỏ… Ta cố gắng hết sức.”
“Ta tới cùng ngươi.”
Hắn ta nhắm hai mắt lại, khoé mắt có một giọt nước mắt chảy xuống, sau đó ngửa mặt ngã xuống Đê Bá.
Ngao Vô Song bỏ chạy suốt đời, cuối cùng cũng thành Vô Thượng, thế nhưng chính tại lúc thành Vô Thượng lại gần như lạc lối, không tìm được mỏ neo của chính mình.
Khi cuối cùng hắn ta cũng tìm được mỏ neo, nhưng lại tận mắt nhìn thấy Lục Thái Linh tươi cười như hoa bị người ta giết chết.
Hắn ta không bỏ chạy nữa, khô mục trong nhiều năm tháng, luyện vạn đạo trong thiên hạ, hướng về phía Đê Bá cùng với Biển Đen Tịch Diệt mà Vô Thượng không dám đặt chân tới, bước ra một lần chinh phạt anh dũng nhất trong nhân sinh của chính mình.
Hắn ta đi về phía Đê Bá, ra tay với Tịch Giả thiên hạ đệ nhất.
Sau đó chết đi.
Mà Tịch Giả nhìn Ngao Vô Song ngã xuống Đê Bá, trong mắt của hắn ta cũng lộ ra một nụ cười tiêu điều thương cảm.
“Mạnh hơn ta năm đó nhiều.”
Hắn ta lên tiếng, bỗng nhiên đi tới Ngao Vô Song đã chết đi, sau đó bỗng nhiên đặt cây tường vi hắc ám vào ngực của Ngao Vô Song.
Bóng dáng của hắn ta bỗng nhiên trở nên mờ nhạt đi rất nhiều, một lực lượng thần bí từ bên trong cơ thể của hắn ta chảy vào trong cây tường vi hắc ám.
“Ngươi chính là Tịch Giả kế tiếp.”
“Tuy nhiên ngươi không còn cô độc nữa, không còn tuyệt vọng nữa, ngươi mang cõi lòng tràn đầy hy vọng, phía sau ngươi có người mà ngươi muốn bảo vệ cả đời này.”
Hắn ta nhẹ giọng lên tiếng, dùng hết toàn bộ lực lượng bản luật của bản thân.
Tu vi của hắn ta đã mất sạch.
“Đa tạ…”
Hắn ta nói một câu cảm tạ với Ngao Vô Song.
Sau đó xoay người, không quan tâm tới Ngao Vô Song nữa mà bước đi từng bước về phía điểm cuối cùng của Đê Bá.
Ở điểm cuối cùng của Đê Bá có một cỗ quan tài.
Quan tài giống như được gửi lại ở biên giới năm tháng, thời gian đằng đẵng không có người hỏi tới.
Mặt quan tài bằng kính, hàn khí dày đặc, trong suốt tinh khiết.
Ở bên trong quan tài có một nữ tử đang yên tĩnh nằm đó.
Nàng có dung nhan tuyệt mỹ, thần sắc bình tĩnh, dường như khoé miệng lộ ra một nụ cười, môi hồng như trước, da trắng như tuyết.
Nàng mặc một bộ váy màu đỏ tươi.
Đó là hỉ phục.
“Lam Nhi, ta tới rồi.”
Bước đi của Tịch Giả đã có chút lảo đảo, tóc của hắn ta trở nên trắng bạc, khuôn mặt cũng cực kỳ già nua, mất đi toàn bộ tu vi, tính mạng của hắn ta đang đi tới điểm cuối cùng.
Hắn ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, khi toàn bộ bạn thân của hắn ta đều chết hết, ở bên trong Hắc Ám Vực, hắn ta bị năm tháng giày vò, lạc lối quên đi mất bản thân…
Là nàng tới.
Nàng dùng hết máu huyết của mình, hy sinh mạng sống của mình.
Đổi lại sự thanh tỉnh cho hắn ta, khiến cho hắn ta tìm được cái neo của mình một lần nữa.
Nàng nói, nuối tiếc lớn nhất cả cuộc đời này của nàng đó là không thể trở thành vợ của hắn ta.
Ngày nàng bỏ mình, nàng mặc hỉ phục, nét mặt cười tươi như hoa.
Tịch Giả mỉm cười, trong đôi mắt già nua của hắn ta tràn đầy nước mắt.
Hắn ta khó nhọc cõng quan tài trên lưng, cơ thể già nua đang gánh vác tình cảm chân thành nhất của mình dần dần đi về phía ngôi mộ đã được đào xong từ lâu rồi.
Chờ đợi bao nhiêu năm tháng, cuối cùng hắn ta cũng giải thoát khỏi sự khống chế của bản luật.
Có thể được chôn cất cùng với quan tài của thê tử mình.
Hắn chôn bản thân cùng với thê tử ở đầu cùng của năm tháng, không một người nào có thể biết được.
Qua một thời gian thật lâu.
Sóng Biển Đen Tịch Diệt đập vào Đê Bá.
Tử thi nằm ở bên trên Đê Bá bỗng nhiên khẽ động đậy ngón tay.
Ngao Vô Song khó khăn mở mắt, hắn ta ngồi dậy, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Đây là thế giới sau khi chết hay sao…”
Hắn ta nói nhỏ:
“Sau khi hoàn toàn biến mất, vì sao ta vẫn còn có ý thức… Khỉ nhỏ đâu?”
“Có phải nàng cũng đang ở thế giới sau khi chết này đúng không?”
Thế nhưng lúc này một giọng nói già nua vang lên:
“Đừng có ngu, ngươi không chết.”
Là giọng nói của Khiêu Đại Thần.
Ngao Vô Song ngẩng đầu, chỉ thấy Khiêu Đại Thần ngồi ở bên trên một cái ghế, ngắm nhìn về phía sau Đê Bá, dường như đang quan sát phong cảnh, bắt chéo hai chân, Thuỷ Đế khéo léo quỳ gối ở trước mặt lão, xoa bóp chân cho lão, Lôi Đế thì cung kính bóp vai cho lão.
Lão rất hưởng thụ, rất mãn nguyện.
“Cái gì… Ta không có chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận