Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2599: Thanh Trần lừa dối 2

Hắn ta chuẩn bị bắt đầu độ hóa Thanh Trần.
Mà muốn độ hóa một người, đầu tiên phải thay đổi quan niệm bản nguyên của hắn.
Thanh Trần là một tên hòa thượng, tất nhiên ai cũng biết hắn thờ phụng ai.
Thanh Trần nói:
“Ừm, ngươi nói đúng, cho nên ta ăn thịt uống rượu, không kỵ nữ sắc, không kỵ giết chóc.”
“Hữu ngã vô giới.”
Mặc Tranh: “???”
Hắn ta nhất thời có chút nghẹn lời, này… Sao tình huống lại như thế này?
Nhiều năm như vậy, hắn ta đã gặp được rất nhiều trí giả, nhưng càng là người có trí khôn thì thường càng sẽ có sự nghi vấn đối với chính bản thân mình, cho nên cũng muốn đối kháng một phen, kết quả hòa thượng này lại bắt đầu thuận theo lời nói của hắn ta rồi?
Là một tên hòa thượng ăn mặn?
Hắn cân nhắc nói tiếp:
“Cái gọi là siêu thoát cùng độn nhập, cái gọi là bỉ ngạn cùng tịnh thổ cũng chẳng qua chỉ là những ký thác hư vô mờ mịt, hiện thực lại là bể khổ, làm sao ngươi có thể độ được sinh linh trong thiên hạ này được?”
Thanh Trần nói:
“Nói đúng, không có Bỉ Ngạn, không có Tịnh Thổ, thương sinh linh trong thiên hạ vĩnh viễn không bao giờ hết, cho nên, huyết tẩy một mảnh Tịnh Thổ, từ đó đúc ra được một phương bỉ ngạn, độ vô tận, chính là giết sạch sẽ.”
Mặc Tranh: “???”
Hắn ta thực sự hoài nghi rốt cuộc hòa thượng này là cái quái quỷ gì vậy?
Đây là hòa thượng thật sao? Ma quỷ cũng không có quan niệm tàn bạo như thế…
“Nói thẳng ra thì hắc ám mới là kết cục của tất cả sinh mạng.”
Mặc Tranh nhịn không được đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Trần gật đầu nói:
“Hơn thế nữa, sự xuất hiện của sinh mạng chỉ đơn giản là một sự báng bổ chống lại vũ trụ.”
Nghe lời này trong lòng Mặc Tranh cũng chấn động, hắn ta nhìn về phía Thanh Trần, có chút ngoài ý muốn… Bởi vì câu nói này có nguồn gốc đến từ một vị tồn tại Vô Thượng ở bên trong Hắc Ám Chi Khung.
Sinh mệnh chính là sự báng bổ của vũ trụ.
Chẳng lẽ hắn ta nghe nhầm rồi, tên hòa thượng này… Vốn chính là người của Hắc Ám Chi Khung?
“Đối với vũ trụ mà nói, sinh mệnh không đáng giá để nhắc tới, đi ngược lại bản luật thiên địa, quả thực không thể tha thứ được, muốn thuận theo vũ trụ phải dấn thân vào trong hắc ám.
Thanh Trần tiếp tục lên tiếng.
“Ngươi nói rất đúng…”
Mặc Tranh nhịn không được gật đầu nói:
“Cho nên khiến cho hắc ám phủ đầy nhân gian, để toàn bộ sinh mệnh đều chết đi.”
Nhưng Thanh Trần lại lắc đầu nói:
“Không đúng, ngươi sai rồi.”
Mặc Tranh nghi ngờ nói: “Ta sai rồi?”
Thanh Trần gật đầu nói:
“Ngươi thật sự sai rồi, bởi vì ngươi chính là một cái rắm thối.”
Mặc Tranh tức giận nói:
“Ngươi nói cái gì?”
Thanh Trần nói:
“Đối với vũ trụ mà nói, sinh mệnh cũng chẳng đáng là cái gì, mặc dù ngươi là Đại Đế, ở trước mặt bản luật vũ trụ cũng chỉ như một cái rắm không đánh giá nhắc tới, có đúng không? Nói theo ý nghĩa này, ngươi chính là một cái rắm, là một con kiến hôi, là một đồ vật không đáng nhắc tới.”
“Măc dù suy luận rất tốt… Nhưng mà ẩn dụ này, quá thối.”
Thanh Trần nói tiếp:
“Vậy thì đúng rồi, một mình ngươi cái rắm, một con giun dế lại sám mưu toan thay thế vũ trụ làm việc?”
“Ngươi cũng biết sự xuất hiện của ngươi cũng động thời chính là sự báng bổ đối với vũ trụ?”
“Sinh mệnh hắc ám cũng là sinh mệnh, sinh mệnh của thế giới Cấm Kỵ là con chim sinh sống ở dưới ánh mặt trời, còn các ngươi là những con muỗi sinh hoạt ở trong âm u, những con muỗi sống trong u tối lại dám cuồng vọng tự đại, đại diện cho vũ trụ làm việc? Chẳng phải là kỳ quặc quái gở hay sao?”
Thanh Trần vỗ bả vai của Mặc Tranh nói:
“Đại huynh đệ, sinh mệnh đúng là sự báng bổ vũ trụ, sự xuất hiện của ngươi nhất định chính là một loại sỉ nhục.”
“Hơn nữa không chỉ sỉ nhục một mình ngươi, còn có mẹ ngươi, cha ngươi, bản thân sống còn chưa tính, thế nào lại sinh ra một sinh linh như ngươi nữa? Chuyện của ngươi chính là nguyên tội… Ngươi thực sự đáng chết.”
“Cả nhà ngươi đều đáng chết.”
“Tự sát đi, dùng cái chết để dũng cảm trả lại sự trong sạch cho vũ trụ này.”
Giọng nói của Thanh Trần quả thực giống như một hồi chuông lớn khiến cho người ta rung động.
Mà cả người của Mặc Tranh đều khẽ ngây ra, trong lòng của hắn ta cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, bản luật vũ trụ mà hắn ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt không dời lại có thể đang rung động.
“Ta thực sự sai rồi sao… Dùng tử vong để trả lại sự trong sạch cho vũ trụ này?”
Hắn ta vô ý thức giơ tay, giờ khắc này hắn ta cảm giác mất hết can đảm, thầm nghĩ tới cái chết.
Hắn ta muốn tự sát.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn ta bỗng nhiên cảm giác mình bị đồ vật gì đó lôi kéo, chỉ thấy Mặc Thiết nhảy lên đánh mạnh vào mặt hắn ta hai cái bạt tai, mắng to:
“Mẹ nó ngươi điên rồi sao? Muốn tự sát?”
“Cho tới bây giờ chỉ có ngươi lừa dối người khác, ngày hôm nay lại có thể bị người ta lừa dối rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận