Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2420: Quay về thôn 2

Phạm Phách Minh rung động lên tiếng.
Bên trong sơn thôn nhỏ này, tùy tiện đều là cơ duyên.
So sánh với nơi này, dãy núi Hàn Thước thì tính là cấm địa cái gì chứ?
Ở đây mới thực sự là cấm dịa.
“Trách không được có thể trở thành sư phụ của lão tổ… A, chúng ta nên gọi hắn là cái gì đây… Sư phụ lão tổ? Hay là lão…”
Trong lòng Phạm Dao Dao càng ngày càng kính nể Lý Phàm hơn.
Mà Lý Phàm thấy thế, trong lòng cũng không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, hai tiểu bằng hữu này, không ngờ còn hiểu một chút thư pháp, nhìn ra được trình độ thư pháp của hắn hay sao?
Trong lòng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, phối hợp đẩy cửa ra, đi vào bên trong tiểu viện.
“Meo meo, meo meo meo.”
Vừa đi vào, một bé mèo con đang nằm ngủ ở trên bàn đá dưới gốc cây đào chạy đến, kêu meo meo với Lý Phàm, dùng đầu cọ vào chân của hắn, dính người không gì sánh được.
Lý Phàm nở nụ cười, bế Tiểu Bạch lên, thuần thục xoa xoa cái bụng mèo, vẫn mềm mại như vậy.
Mà giờ khắc này, ngay cả cá chép ở trong hồ nước đều giống như hết sức mừng rỡ, nhảy ra khỏi mặt nước.
Đàn gà đang mổ ngô ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, kêu khanh khách với Lý Phàm mấy tiếng.
Bên phía cây đào, dường như có gió thổi qua, cành đào nhẹ nhàng hạ xuống.
“Này… Đây là mèo sao? Tại sao ta lại cảm giác…”
Phạm Phách Minh cũng hết sức chấn động, hắn truyền âm với Phạm Dao Dao nói:
“Muội muội, muội có còn nhớ hay không, khi còn bé cò lần bên trong cái rương của nhà mình có xuất hiện một bức tranh bạch hổ…”
Phạm Dao Dao nghe vậy lập tức nhớ ra nói:
“Ta nhớ ra rồi… Tổ gia gia đã từng nói, bức tranh kia vẽ lại thần thú Bạch Hổ mạnh nhất của thời đại Cử Hỏa, từng bảo vệ toàn bộ chúng sinh… Thế gian này chỉ có duy nhất một bức.”
Trước đây nàng còn từng bị đánh vì bức tranh này.
Bức tranh kia… Toàn bộ Phạm gia đều vô cùng quý trọng.
“Ngươi xem con mèo này…”
Phạm Phách Minh lo lắng lên tiếng.
Phạm Dao Dao nhìn về phía Bạch Hổ ở trong ngực của Lý Phàm… Bỗng nhiên bên trong đôi mắt to của nàng hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Hình như là con Bạch Hổ kia… Thế nhưng đây là mèo mà.”
“Ngươi nghe, nàng cũng kêu meo meo…”
Phạm Dao Dao không thể giải thích nổi.
Con mèo mà Lý Phàm nuôi này thực sự quá giống với thần thú Bạch Hổ ở bên trong bức tranh quý giá của Phạm gia.
“Ta nói… Có thể có một khả năng… Vị đại lão này biến Bạch Hổ làm mèo nuôi?”
Mà Phạm Phách Minh run rẩy truyền âm nói.
Hắn thực sự không dám nói ra.
Chuyện này quá đáng sợ rồi.
Ở trong truyền thuyết, cho dù ở thời đại Cử Hỏa, con bạch hổ kia đều là thần thú vô thượng, địa vị to lớn đến dọa người…
Thế nhưng có lẽ vị đại lão này còn dọa người hơn, ngay cả tổ tiên tiên dân cũng là đồ đệ của hắn…
Mà lúc này Cung Nhã cũng đi ra, nàng nhìn thấy Lý Phàm cùng Độc Cô Ngọc Thanh đều mừng rỡ vô cùng nói:
“Chủ nhân, ngài đã quay trở về rồi.”
“Thật tốt quá.”
“Ngài có muốn ăn chút gì đó không? Cung Nhã lập tức đi làm.”
Lý Phàm ôm mèo nhỏ đi tới, ngồi xuống nói:
“Khí trời có hơi nóng, ăn… Cơm với canh chua đi? Thời tiết nóng nực, ăn cái này mát mẻ chút.”
Cung Nhã gật đầu, lúc này đi tới phòng bếp, không bao lâu sau cũng đã bưng một nồi canh chua lên, cùng với cơm ngô, với một đĩa đậu phụ mốc, trong nháy mắt liền kích thích sự thèm ăn của mọi người.
“Mời hai vị ngồi.”
Mà Lý Phàm lại quay sang nhìn về phía hai người Phạm Dao Dao.
Hai người nghe vậy đều cảm thấy được sủng mà lo sợ, đại lão này lại khách khí như vậy…
“Phạm Ly… A không, chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào… Không đúng, ngài là?”
Phạm Dao Dao thực sự có chút nói năng lộn xộn rồi.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Ta tên Lý Phàm.”
Phạm Dao Dao nói:
“A… Thì ra ngươi không có họ Phạm sao…”
Phạm Phách Minh lại nói:
“Bái kiến… Lý tiền bối.”
Ngược lại thì gọi là tiền bối tuyệt đối không sai rồi.
Tiền bối… Nghe được xưng hô này, Lý Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao mới vừa rồi mấy người Phạm Dao Dao cũng vừa mới nhìn thấy mấy chữ Vô Nhị Nhàn Đình.
Mà bởi vì thư pháp của hắn tốt cho nên mới gọi hắn là tiền bối, mấy người Phạm Dao Dao cũng không phải là người đầu tiên…
“Không cần phải khách khí, thôn xóm sơn dã, chỉ có một chút cơm thô… Hai vị ăn có quen không?”
Lý Phàm lên tiếng.
Hắn vẫn rất lo lắng cơm với canh chua này chỉ là lương thực phụ, còn lâu mới bằng được thức ăn của người ở bên trong thành.
Mà nghe vậy hai người đều vội vàng nói:
“Ăn ăn rất quen.”
Chê cười, cơ duyên do đại lão bậc này ban thưởng thì làm sao có thể ăn không quen được chứ?
Lý Phàm nở nụ cười nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Cung Nhã chuẩn bị bát cơm cho tất cả mọi người, Lý Phàm làm mẫu nói:
“Cơm bọc canh chua, dùng canh chua lạnh ăn cùng với cơm là được.”
Khí trời nóng nực, canh chua với cơm cực kỳ hợp lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận