Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2792 - Cô Giả không cô 2

Hắn cân nhắc một chút, khó khăn lên tiếng nói:
“Lão nhân gia, bếp lò nhà ngươi thật là đẹp mắt…”
Không có trả lời.
“Một người ở cũng rất yên tĩnh, nhà cửa sạch sẽ…”
Không có trả lời.
“Thực ra đây là lần đầu tiên ta nấu cháo…”
Không có trả lời.
Hắn cảm giác mình giống như đang chịu hình phạt, một loại hình phạt không lời, rõ ràng lão nhân kia đang ngồi ở chỗ kia, thế nhung hắn cảm giác giống như ngôi sao không thể chạm tới.
Loại hình phạt này vẫn duy trì đến khi cuối cùng cháo thuốc cũng được nấu xong xuôi rồi, hắn vội vàng múc lên, bỏ vào trong bát, bưng tới.
“Lão nhân gia… Ăn chút đi…”
Lão nhân gia chỉ nằm đó, dường như ở trong đôi mắt già nua có hai dòng nước mắt, nhìn bầu trời, không biết trên bầu trời rốt cuộc có cái gì.
“Không ăn thì cơ thể không chịu được…”
Nam nhân trung niên vẫn nói tiếp, hắn bỗng nhiên cảm giác bất lực, dường như mình là một con nai lạc lối, hoàn toàn không biết rõ làm sao mới có thể tìm được con đường chính xác.
“Ta nghe nói trước đây hai vị đều rất thích ăn cháo của Hứa cô nương…”
Nhưng lúc vừa nói ra những lời này, hắn chợt phát hiện lão nhân không nhúc nhích bỗng nhiên cử động, lão quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên nói:
“Đúng vậy… Hai người chúng ta đều thích, nàng nói cái miệng kia của Tiểu Hứa rất khiến người ta yêu thích…”
Trong lúc nhất thời, nam nhân trung niên không quá chắc chắn có phải lão nhân gia đang nói chuyện với hắn hay không.
“Ta nói tiểu Hứa nấu cháo quá đặc, ăn có gì ngon? Nàng lại nói nàng thích tán ngẫu với Tiểu Hứa, tán ngẫu có cái gì tốt, chẳng qua nàng chỉ kể lại những chuyện hồi còn trẻ mà thôi, quên mất ta…”
Lão nhân gia nói.
Nam nhân trung niên cứ lắng nghe như vậy một lúc.
Cuối cùng khi lão nhân gia mệt mỏi cũng ăn một ít cháo hắn nấu.
Lúc rời khỏi, dường như nam nhân trung niên đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng không đoán được.
Ba ngày tiếp theo, hắn đều chạy tới nấu cháo cho Lâm đại gia, nhưng mấy lần này, cuối cùng hắn cũng không giống như chịu cực hình trong ngày đầu tiên nữa, hắn vừa nấu cháo vừa tâm sự với Lâm đại gia, hắn luôn luôn mở đầu như vậy:
“Trước đây Vương đại nương thích ăn gì?”
“Trước đây Vương đại nương giỏi nữ công không?”
“Trước đây Vương đại nương đã từng cùng ngươi cãi nhau chưa?”
Bởi vì ba chữ Vương đại nương chính là cái chìa khoá của lão nhân gia, chỉ cần hắn nhắc tới, sau đó lắng nghe, lão nhân gia sẽ nói không ngừng nghỉ, từ khi hai người bọn họ gặp nhau, làm sao lại kết hôn, làm sao sinh sống qua ngày, kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Lúc đầu còn tốt, càng về sau, nam nhân trung niên nghe thấy cũng sẽ mỉm cười theo bản năng một chút, ngay cả chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được biến hoá này.
Ngày thứ ba cũng trôi qua đi rất nhanh.
Ngày thứ tư, nam nhân trung niên vẫn tới cửa như trước, lúc này hắn đang chuẩn bị đi nấu cháo, lão nhân gia lại kéo hắn lại.
“Người trẻ tuổi, ngươi tên là gì?”
Đôi mắt linh hoạt mà hiền hoà của lão nhân gia nhìn hắn.
“Cô…”
Nam nhân trung niên theo bản năng lên tiếng, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói: “Ta không có tên gọi.”
Lão nhân gia thương tiếc vuốt đầu của hắn nói;
“Hài tử đáng thương, ngươi đi theo nha đầu Diêu Lam là tốt, nhưng dù sao cũng phải thành gia lập nghiệp, nam nhân không chỉ dựa vào nữ nhân được… Sau khi ta đi, ta sẽ để lại ngôi nhà này cho ngươi, ngôi nhà này sát đường, ngươi có thể mở cửa hàng, nhưng nếu như mở một cửa hàng cháo khác thì sẽ đoạt sinh ý của Tiểu Hứa, thật không tốt, có nhớ không?”
Nam nhân trung niên khẽ sửng sốt một chút, nhưng Lâm đại gia đã hoà ái nói: “Đi nấu cháo cho ta đi, ngày hôm nay không cần trộn thuốc.”
Nam nhân trung niên yên lặng đứng dậy đi nấu cháo.
Chờ đến lúc hắn nấu cháo mang tới, lại phát hiện Lâm đại gia đã nhắm hai mắt lại.
Khoé miệng của ông lộ ra một nụ cười.
Ông mỉm cười chết đi.
Không hiểu sao trong lòng nam nhân trung niên lại cảm thấy sầu não, có một loại cảm xúc nào đó dâng trào, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó đặt lão nhân gia vào trong quan tài đã được chuẩn bị từ sớm.
Hắn thu xếp hậu sự cho Lâm đại gia, hậu sự này cũng không nở mày nở mặt, nhưng cũng ngắn gọn chỉnh tề, mọi người trong trấn nhỏ đều nói Lâm đại gia có phúc.

Chứ như vậy, thời gian thấm thoắt trôi qua ba năm.
Trong thời gian ba năm này, nam nhân trung niên vẫn đi theo bên cạnh cô gái.
Hắn đã từng không chỉ một lần đi vào núi hái thuốc cùng với thiếu nữ, trên đường mưa to, bọn họ trú mưa ở dưới gốc cây cổ thụ, cả người đều bị nước mưa xối ướt đẫm, từng bị bầy sói chặn trong cửa sơn động, hai ngày hai đêm không dám đi ra.
Hắn đã từng yên lặng đưa cơm đi cho thiếu nữ lúc thiếu nữ cực kỳ bận rộn, sau đó giúp đỡ thiếu nữ trị liệu một ít bệnh nhân.
Hắn từng thay thiếu nữ đi “xem bệnh cơm” hai lần ở quán rượu, được những người nghèo đó coi là tồn tại từ bi giống như thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận