Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2507: Vô tri chi tri, kiến mặc nãi chỉ 2

Thuỷ Đế ban tặng cho bọn họ địa vị Tử Dân Thuỷ Đế, đối với bọn họ mà nói không khác gì trọng sinh, cho nên hòn đảo này liền có tên gọi là đảo Trọng Sinh.
“Đảo chủ đảo Trọng Sinh ở đâu?”
Ở bên trên cây cầu kia, đó chính là thị giả của Thuỷ Đế, Thuỷ Cuồng Văn.
Ngay lập tức tất cả mọi người ở bên trên hòn đảo nhỏ đều vội vàng tập hợp lại.
“Thứ dân đảo chủ Thuỷ Quy Nguyên bái kiến thị giả.”
Một lão giả dẫn theo mọi người đi tới hành lễ.
Lão chính là tộc trưởng của bộ tộc này, cũng là đảo chủ của hòn đảo này, Thuỷ Quy Nguyên.
“Thuỷ Thanh Linh phản bội Đế Đình, phạm phải tội lớn, dựa theo luật của Đế Đình, các ngươi nên bị trảm.”
Thuỷ Cuồng Văn lạnh lùng lên tiếng.
Nghe vậy bộ tộc này không khỏi hoảng sợ.
“Cái gì? Làm sao nha đầu Thanh Linh lại có thể phản bội Đế Đình?”
“Không!”
“Chúng ta vô tội.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hô lên.
Thuỷ Cuồng Văn lạnh lùng tiếp tục lên tiếng nói:
“Nhưng Thuỷ Đế nhân từ mở ra một con đường sống cho bộ tộc của các ngươi, lập tức đi ra Đế Đình làm lễ tế thiên, nếu như trời để cho các ngươi sống thì sống, nếu như trời để cho các ngươi chết… Như vậy các ngươi chết đi.”
Đây chính là hiệu lệnh do Thuỷ Đế tự mình phát xuống.
Bộ tộc của Thuỷ Quy Nguyên chính là di dân Côn Bằng, thế nhưng huyết mạch quá loãng, chỉ có cách tế thiên mới có khả năng kích phát ra nhân quả ở bên trong huyết mạch của bọn họ.
Mà nhân quả ở bên trong máu tiên dân, một người có thể dẫn đến sự quan sát của hắc ám, tiếp dẫn củi đen ở trong truyền thuyết, hai người có thể tác động đến nhân quả có liên quan đến Côn Bằng, để cho bọn hắn tìm được huyết mạch đời này của Côn Bằng.
Ngày hôm sau.
Đồng thời.
Ở bên trong Đế Đình Thuỷ Đạo, một cái hiệu lệnh truyền khắp toàn bộ U Châu.
“Đế Đình Thuỷ Đạo sẽ tiến hành lễ tế thiên, trao tặng pháp Côn Bằng cho thế gian, toàn bộ sinh linh trên thế gian đều có thể thử một lần, người có duyên sẽ có được.”
Dựa theo suy đoán của Đế Đình Thuỷ Đạo, trên thế gian nhất định đã xuất hiện huyết mạch Côn Bằng mới có thể dẫn đến Côn Bằng bị thương nặng ở bên trong Đế Đình Thuỷ Đạo bỗng nhiên thức tỉnh.
Mà huyết mạch Côn Bằng… Có lẽ nằm trong một cái cổ tộc nào đó được Côn Bằng che chở.
Đối với người thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng ở trong cổ tộc này, pháp Côn Bằng… Chính là sự mê hoặc lớn lao.
Đến lúc đó, nhất định toàn bộ tinh anh thiên tài ở trong cổ tộc này đều sẽ tới.
Đây là một cái bẫy.
Là cái bẫy cho người thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng.

Rất nhanh, toàn bộ bộ tộc của Thuỷ Quy Nguyên giống như tù binh bị bắt giữ, dưới sự giám sát của Đế Đình Thuỷ Đạo, bọn họ rời khỏi Niết Bàn Thuỷ Đạo.

U Châu.
Tin tức truyền vang.
“Cái gì, Đế Đình Thuỷ Đạo lại có pháp Côn Bằng?”
Ở bên trong một cái đầm lầy sông núi, một lão cá sấu đang dựng đứng xoay người ở trong vũng bùn nói:
“Chúng ta đã đi xem, pháp Côn Bằng chính là một trong những thuật mạnh nhất trên thế gian. Tổ tiên của chúng ta đã từng học qua, thế nhưng chỉ còn lại một chút vụn vặt, nếu như có thể học tập lại một lần nữa, thực sự chính là rạng rỡ tổ tông.”
“Tất cả cá sấu nhỏ, đi.”

“Đế Đình Thuỷ Đạo lại có thể truyền xuống cổ pháp Côn Bằng… Có mục đích gì?”
Ở bên dưới đáy của một dòng sông lớn, có một toà Long Cung, ở bên trong Long Cung có một đầu lão long đang nói nhỏ, trong mắt mang theo vẻ do dự nói:
“Năm xưa, Thuỷ Đế đã từng ra tay với bộ tộc tiên dân, tranh đoạt tất cả, ta cũng không có ra tay, chỉ có thể chứng kiến…”
“Chắc chắn Thuỷ Đạo Đế Đình đã lấy được pháp Côn Bằng từ trong tay của tiên dân… Như vậy cần phải nấu bao nhiêu xương của tiên dân…”
Lão Long lẩm bẩm nói:
“Con mẫu xà kia lòng dạ rắn rết, làm sao có thể đơn giản truyền pháp Côn Bằng đi? Chắc chắn là có bẫy.”
“Theo hiệu lệnh của ta, không một ai ở trong tộc của ta được phép đi đến hồ Khốn Long.”
Lão Long rất cẩn thận.
Thế nhưng lúc này bên ngoài có thanh âm truyền đến nói:
“Không xong, tam điện hạ đã xông ra ngoài cửa đi đến Đế Đình Thuỷ Đạo.”
Nghe vậy Lão Long kinh sợ không gì sánh được.
Lúc này.
Ở một con sông lớn nào đó.
“Pháp Côn Bằng thuộc về Ngao Băng ta, kẻ chặn đường ta, chết.”
Một con giao long dời sông lấp biển, từ sông lớn bay lượn về phía Đế Hải.

“Bằng huynh, pháp Côn Bằng xuất hiện, ngươi thấy thế nào?”
Ở trong một hồ nước, trên một tảng đá lớn, một đầu lão Quy không biết đã sống bao nhiêu năm tháng lên tiếng nói với một con Yêu Bằng ở trên núi cao.
Con Yêu Bằng chiếm giữ vách núi, thần thái bất phàm, lúc này nói nhỏ:
“Con mẫu xà kia thật sự quá đáng.”
“Nàng ta lấy ra pháp Côn Bằng từ trong xương của những tiên dân, hôm nay còn muốn bắt tiên dân tế thiên… Đây là muốn khiến cho huyết mạch tiên dân đều chết hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận