Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2654: Bạch Phát Nhân 3

Lúc này Tử Lăng cùng với Tô Bạch Thiển thu dọn đồ đạc.
Lý Phàm ôm Tiểu Bạch đi cùng, lúc này ba người một mèo rời khỏi tiểu viện.
Đi ra khỏi tiểu viện, Lý Phàm vẫn chưa trực tiếp rời khỏi mà là mang theo hai đệ tử tùy ý đi lại trong thôn một vòng.
Vườn trà vẫn như trước, mầm trà mới nhú, xanh mượt một màu.
Đồng ruộng xanh tốt, cây non đầy đất, sinh cơ tràn trề.
Âm thanh gà chó cùng nhau vang lên, trẻ con nô đùa khắp nơi.
Thôn dân đơn thuần chất phác, vừa lao động vừa hát ca, tiêu dao tự tại.

“Sư phụ, ngài đi khắp toàn thôn đang tìm cái gì?”
Đã đi ra khỏi sơn thôn, Tử Lăng chớp đôi mắt to đặt câu hỏi.
Lý Phàm nói:
“Yên hỏa khí.”
“Thế gian yên hỏa khí, an ủi lòng người…”
Hắn nhẹ nhàng thở dài nói:
“Hướng khuẩn không biết hối sóc, huệ cô không biết xuân thu (1)… Nhân sinh một đời, ở bên trong năm tháng mênh mông cuồn cuộn cũng như hướng khuẩn huệ cô, không có giới hạn, nếu như không truy cầu giới hạn thì cũng không có thu hoạch gì.”
(1) Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu, thử tiểu niên dã”
朝菌不知晦朔

,
蟪蛄不知春秋

,
此小年也

(Tiêu dao du
逍遙遊

) Giống nấm sớm không biết buổi sáng buổi tối, ve sầu không biết mùa xuân mùa thu, đó là hạng tuổi nhỏ. Tức là không biết được trọn một ngày.
“Bỏ qua phồn hoa, liền gặp thuần phác, xua tan hão huyền rồi sẽ nhìn thấy chân thực, tất cả đều sẽ quy về phàm.”
Nghe vậy trong mắt của Tử Lăng cùng với Tô Bạch Thiển đều có chút mê man, các nàng không hiểu rốt cuộc trong lời nói của Lý Phàm có ý nghĩa gì.
“Đi, dẫn các ngươi đi đạp thanh.”
Lý Phàm cũng không nói gì nhiều, đi ra ngoài sơn thôn nhỏ.
Lúc đi tới, không hiểu sao Tử Lăng cùng Tô Bạch Thiển bỗng nhiên có cảm giác, dường như… Các nàng không còn hành tẩu trong hiện thế nữa, giống như bước vào bên trong một vũ trụ siêu việt thời không.
“Sư phụ… Vì sao ta cảm giác chúng ta đi bộ… Không giống với trước đây?”
Tô Bạch Thiển nhịn không được lên tiếng.
Lý Phàm nghe vậy cười nhạt một tiếng nói:
“Đi một con đường mới, nhìn thấy cảnh quan mới.”
Tử Lăng nói: “Sư phụ, chúng ta… Đang đi đâu đây?”
Lý Phàm chỉ về phía ngọn núi cao ở phía xa nói:
“Đi tới chỗ cao nhất, vẽ một bức tranh bình thường.”
Hắn dẫn theo Tử Lăng cùng với Tô Bạch Thiển xuyên qua khu rừng núi thoạt nhìn rất bình thường này, thế nhưng từ lâu đã trở nên thần bí khó lường, sau đó leo lên một ngọn núi cao nhất.
Bước qua con đường đá, leo lên trên ngọn núi… Tử Lăng cùng Tô Bạch Thiển bỗng nhiên có cảm giác dường như các nàng đã hoàn toàn thoát ly ra khỏi không gian cùng năm tháng của thế giới Cấm Kỵ, giống như đã đi lên một nơi tuyệt thắng nào đó.
Các nàng theo bản năng ngoái đầu lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy hải dương nhân quả như sương phập phồng ở bên dưới chân núi, dòng sông dài năm tháng như suối chảy trên sườn núi.
Ngọn núi này đã vượt qua hải dương nhân quả vạn trượng, giống như sinh ra ở phía trước năm tháng.
Trên núi không có phong cảnh, chỉ có một mặt đất trống bằng phẳng, một gốc cây thông già chết héo, lộ ra một vẻ bình thường trong trẻo.
Mà lúc Lý Phàm cuối cùng cũng dẫn theo các nàng đi lên trên đỉnh núi, chỉ thấy ở trên đỉnh núi, một vị nam tử áo bào trắng, tóc trắng đã đứng ở dưới tàng cây thông già chết héo, chờ đợi từ lâu.
“Công phạt châu Khôi Vụ.”
“Giết.”
“Tuyệt đối không thể để cho Hôi Đế chứng đạo Thiên Đế hắc ám, nếu không đương đại sẽ loạn.”
Côn Luân Giới, đại quân ngàn vạn hoàn thành tập kết.
Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn cũng đã quay trở về.
“Xuất phát… Đi châu Khôi Vụ.”
Đối mặt với đại quân ngàn vạn, Hỏa Linh Nhi hạ lệnh tấn công.
“Linh Nhi cô nương, mạo muội hỏi, Đại Đế Hắc Bạch ở đâu? Lý tiền bối có chỉ dẫn gì đối với chuyện này hay không?”
Phụ thân của Vân Khê, Vân Thần đặt câu hỏi.
Hắn vốn là thiên tài của Thần Giới, ngủ đông cho tới này hôm nay, tu vi một bước lên trời, đã đến cảnh giới Thiên Vương.
“Lý tiền bối… Đang đối mặt với đại địch đáng sợ hơn.”
Hỏa Linh Nhi không hề che giấu mấy người Vân Thần nói: “Đại Đế Hắc Bạch tạm thời cũng không về được.
Nghe vậy mấy người Vân Thần, Trưởng Tôn Trường Thanh đều kinh hãi.
“Đã hiểu rồi… Xem ra trận quyết chiến với hắc ám còn đến sớm hơn so với tưởng tượng của ta, đã như vậy thì dốc hết toàn lực đi.”
Trưởng Tôn Trường Thanh thản nhiên lên tiếng.
Ở Tổ Giới Hỗn Độn, lão đã từng ngủ đông ở trong Thần Điện Tế Thế, nằm vùng mấy năm, tiêu diệt hết tất cả những kẻ phản bội của Thần Điện Tế Thế, là một người gan dạ sáng suốt.
“Giết.”
“Trước hết khai đao với thằng nhóc Hôi Đế kia.”
Cơ Vô Đạm, Trưởng Tôn Bất Diệt, Võ Giang Hà cũng hô to.
Ngay lập tức, đại quân ngàn vạn người tập kích xuất phát về phía châu Khôi Vụ.

Lúc này.
Ở ngoài châu Khôi Vụ.
“Hắc ám đến, Hôi Đế nhanh chóng tới tiếp đón chúng ta.”
Hai cây cầu màu đen kéo dài tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận