Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2149: Mông trấn Chung Cực.

Nghe vậy Huy Ám cũng lạnh lùng nói:
“Chỉ là thiên phạt mà thôi, có gì phải lo? Ngươi không nhìn thấy được gì sao? Sau khi Thiên Phạt xuất hiện có vô số sương mù xám xuất hiện ngăn cản tất cả, trời không phạt được.”
“Đủ để thấy đại nhân của biển sương mù xám mạnh mẽ dường nào.”
Huy Ám rất tự tin.
Ngao Vô Song nghe vậy chỉ trầm mặc trong một lát rồi nói tiếp:
“Trưởng lão nói rất đúng, ta chúc ngươi vĩnh viễn không gặp phải Thiên Phạt.”
Huy Ám: “???”
Ngao Vô Song này có bệnh à?
Còn ở bên cạnh Tống Kỷ Viễn nghe vậy cũng cảm thấy kinh hãi, hắn ta nhìn Ngao Vô Song, tim sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Tại sao bây giờ lại bắt đầu chúc phúc?
Hắn ta cảm giác có chút sợ hãi, vô ý thức đứng cách xa Huy Ám một chút…
Mà Huy Ám lại nói tiếp:
“Đi thôi đi theo ta.”
Lúc này lão ta tiến về phía thành Phá Vụ.
Nhưng không bao xa.
Rầm!
Một luồng sấm sét lớn bỗng nhiên rầm rầm hạ xuống, bổ xuống đầu Huy Ám!
Thiên lôi đánh xuống đầu!
Thấy thế Huy Ám lập tức thất kinh nói:
“Không tốt, chúng ta bị dư âm của thiên phạt quét trúng.”
Lão ta hoảng sợ thất sắc, vội vàng ra tay chống lại.
“Bảo hộ xương của cấm chủ.”
Thái thượng trưởng lão Huy Sát cũng lập tức tiến lên ra tay chống lại.
Hai thái thượng trưởng lão đều bị thiên lôi che mất.
Mà giờ khắc này, Tống Kỷ Viễn ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng hơi sợ hãi, hắn ta lo lắng liếc mắt nhìn Ngao Vô Song nói:
“Vô Song ca… Sau này nếu như ta có làm cái gì đó không đúng, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ nghe theo lời của ngươi.”
Hắn ta thật sự sợ hãi.
Ngao Vô Song: “...”

Lúc này phía trước thành Phá Vụ.
Hư không bỗng nhiên bị xé rách, một mập mạp rơi xuống từ bên trong đó, chuẩn xác đập trúng người của Kim Bích Phong!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều có chút giật mình.
Tại sao lại như thế này?
Phải hiểu rằng Kim Bích Phong chính là Thượng Lộ Giả, sẽ bị trời giáng dị vật xuống người được sao?
Không có khả năng!
Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy một tên mập mạp đang ngồi ở trên người của Kim Bích Phong, đang nôn khan, mà ở dưới mông của hắn, hai chân của Kim Bích Phong duỗi thẳng ra, cố gắng mãi mà không đứng dậy nổi.
Lúc này đầu óc của Ngô Đại Đức đang hơi choáng váng, lẩm bẩm nói;
“May mà hôm nay lão tử đã ăn ít điểm tâm… Nếu không thì thực sự bị tên chó chết nhà ngươi bẫy rồi…”
Hắn hận Truyền Tống Trận.
“Mẹ nó ta đang ngồi trên cái gì vậy… Tại sao lại cấn mông như thế…”
Sau khi tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy ở bên dưới mông lại là một bà lão gầy trơ cả xương, tuổi già sức yếu, hắn lập tức vội vàng nhảy dựng lên.
“Đệt mợ nó, ngươi làm gì? Muốn giả vờ đụng phải bàn gia sao?”
Ngô Đại Đức mở miệng hỏi một câu.
Nghe vậy tất cả mọi người đều hết chỗ nói rồi.
Mẹ nó tên mập mạp này là ai vậy.
Chính mình đặt mông ngồi ở trên người lão thái thái Kim Bích Phong, khiến cho bà ta té ngã ở trên mặt đất, thế nhưng lại ghét bỏ Kim Bích Phong cấn cấn cái mông, lại còn nói rằng người ta giả vờ đụng phải hắn nữa?
Quá đáng!
Kim Bích Phong cũng khó khăn đứng dậy, bà ta cảm giác hình như xương cốt của mình đều bị gãy không ít rồi, lập tức giận dữ đến cực điểm nói:
“Tên mập mạp chết bầm… Ngươi, ngươi là ai?”
Bà ta bộc phát ra sát ý, hận đến cực điểm, thân làm Thượng Lộ Giả, có ai dám bất kính với bà ta? Hôm nay lại phải chịu sự nhục nhã bậc này?
Mà Ngô Đại Đức chỉ tuỳ tiện nói:
“Bàn gia ta đến từ trong thôn, đi săn thú.”
Nói xong hắn liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy được mười ba tấm bia đá ở phía trước.
“Hử?”
Ngô Đại Đức lập tức nhíu mày.
Những bia đá này… Rõ ràng là những bia đá thuộc về bọn họ.
Lại có thể bị người ta phỉ nhổ, hết sức dơ bẩn?
Lúc này vết nứt không gian ở trên bầu trời lại bị xé mở ra thêm một chút nữa.
Chỉ thấy có một nhóm người đi ra từ bên trong đó.
Một thanh niên, thắt lưng đeo kiếm gỗ, một thân mặc áo bào màu xanh.
Một thiếu nữ váy tím xinh xắn, da như mỡ đông, đôi mắt sáng ngời, lưng đeo một cái bàn vẽ.
Chính là Tử Lăng.
Tô Bạch Thiển mặc một bộ váy dài màu trắng, rất điềm tĩnh, lúc này nàng lạnh nhạt đánh giá xung quanh.
Ở bên cạnh họ có một con chó vàng, thần sắc hết sức kiêu căng, liếc mắt nhìn khắp bốn phía.
Không sai, con chó đen lại biến thân rồi.
Trên thực tế, không chỉ có một mình nó, nó còn che đậy cả khí tức của Ngô Đại Đức, Lâm Cửu Chính, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, dùng một loại thủ thuật vô thượng để che mắt.
Cho nên lúc này cho dù mấy người Tử Lăng không thể ẩn giấu, thế nhưng ở trong mắt người ngoài, hình dáng, dung nhan của các nàng sẽ bị vặn vẹo, khí tức đều có sự biến hoá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận