Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2482: Nhị đại gia muốn say

Trương đại bá đang chặt con chim to, Vương đại thẩm dẫn theo một nhóm phụ nữ nông thôn đang nhổ lông, đốt lửa nướng chín…
Bọn nhỏ vây xung quanh để xem, Vương Nhị Tiểu đang hoa tay múa chân miêu tả súng cao su của cậu nhóc lợi hại biết bao nhiêu.

Mà lúc này đây, Lý Phàm cũng dẫn theo nhóm người Độc Cô Ngọc Thanh, Cung Nhã đi tới.
“Nhiều chim như vậy sao… Tốt…”
Lý Phàm có chút mừng rỡ, nhiều chim như vậy tuyệt đối đủ ăn một bữa no nê.
“Đi, các ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho các ngươi ăn.”
Lý Phàm tiến lên, hắn rất tuỳ ý đeo tạp dề lên, chuẩn bị xào rau.
Thấy thế Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều giật mình rồi, vị đại lão này muốn tự tay nấu đồ ăn?
Chuyện này thực sự khiến cho bọn họ ngạc nhiên rớt cằm.
Trong suy nghĩ của bọn họ, vị đại lão này tuyệt đối vượt qua Đại Đế, thậm chí không kém gì Thiên Đế trong truyền thuyết.
Một vị Thiên Đế lại nấu ăn cho người khác?
Bọn họ… Thậm chí còn có thể lựa chọn sao…
Nghĩ lại mà cảm thấy… Run người.
“Thực… Thực sự có thể tuỳ tiện ăn hay sao?”
Phạm Dao Dao lấy hết can đảm, có chút lo lắng lên tiếng.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Đương nhiên là có thể, chẳng qua ngày hôm nay chỉ có thể ăn chim, ăn thế nào thì tuỳ tiện chọn lựa.”
Phạm Dao Dao nói:
“Ừm, ta muốn ăn thịt kho tàu.”
Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Sư phụ… Ta muốn ăn nướng.”
Thấy thế Phạm Phách Minh cũng vội vàng lên tiếng nói:
“Ta muốn ăn hầm.”
Lý Phàm gật đầu nhìn về phía Thuỷ Thanh Linh nói:
“Thuỷ cô nương, còn ngươi?”
Thuỷ Thanh Linh nghe vậy chỉ có thể nhắm mắt nói:
“Ta… Ăn gì cũng được.”
Lúc này cả người của nàng ta đều rơi vào trong sợ hãi sâu sắc.
Bởi vì cảnh tượng xảy ra ở trước mắt quá kinh người rồi, nhiều Lôi Điểu như vậy, tất cả đều thuộc chủng loại có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, bất kỳ một con nào được thả ra cũng có thể độc bá một phương.
Thế nhưng bây giờ toàn bộ đều bị chém giết rồi.
“Con chim này khá mập, cầm bát ra đây, hứng lấy máu chim, có thể làm thành huyết đậu hũ.”
Mà lúc này đây, Trương đại bá cũng lên tiếng hô hoán kêu Vương đại thẩm cầm bát đến đây, sau đó hắn bỗng nhiên cắt một cái ở trên cổ của con chim kia.
Phốc!
Mãu loãng lập tức phun ra ngoài.
Thấy thế Thuỷ Thanh Linh càng cảm giác đầu ong ong lên…
Con chim kia…
Là Lôi Đế!
Lôi Đế lại có thể bị cắt cổ như thế, trở thành một con chim bình thường bị người giết chết.
Nàng ta run rẩy.
Quan trọng hơn là thôn dân của cái thôn này đều là người gì vậy, không ngờ lại không có một người nào cảm thấy kỳ lạ, dường như những chuyện giết Đại Đế ăn thịt này đã trở thành thói quen của bọn họ…
“Những người này… Nhất định đều là cường giả mạnh nhất ở bên trong tiên dân.”
Nàng ta không khỏi lẩm bẩm.
Giờ khắc này, vị cách của sơn thôn nhỏ ở trong lòng của nàng ta đã cao đến mức vô hạn rồi.
“Thế nhưng vì sao trong những năm tháng dài đằng đẵng qua, sơn thôn nhỏ này chưa từng xuất hiện…”
“Niết Bàn tiên dân đều đã bị cường giả trên thế gian này đoạt hết, ở kiếp này, sơn thôn nhỏ lại xuất hiện, là muốn trả thù hay sao? Bắt đầu từ Lôi Đế…”
Nàng ta cảm giác dường như mình đang được chứng kiến lịch sử.
Mà lúc này đây, Lý Phàm đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu nấu ăn…
Hắn cắt thịt, đổ dầu mỡ, đảo đều, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác không được quen thuộc cho lắm, dường như thiếu đi một cái gì đó…
Hắn trầm tư một chút, bỗng nhiên nhớ đến một dáng người xinh đẹp…
Mặc dù rất ngốc nghếch, mặc dù căn bản sẽ không nấu ăn, mặc dù luôn gây trở ngại không giúp đỡ gì nhiều…
Thế nhưng… Hắn đã thành thói quen có nàng ở bên cạnh rồi.
Ừm… Cũng không biết ở bên ngoài, nha đầu ngốc kia có chăm sóc tốt cho bản thân hay không, mấy ngày nay thời tiết có hơi lạnh rồi…
Ngoài ra cũng không có một đám đệ tử tranh nhau báo danh những món ăn để hắn nấu cho nữa…
Trong lòng Lý Phàm chợt nảy sinh một chút thương cảm, nhưng hắn lập tức mỉm cười lẩm bẩm nói:
“Thói quen náo nhiệt, nhất thời cô độc không thích ứng được…”
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu nấu ăn.
Rất nhanh, toàn bộ chim đều đã được nấu xong.
“Mở tiệc.”
“Bắt đầu mở tiệc ăn thôi.”
Các thôn dân nam nữ già trẻ đều ngồi ở trên bàn ăn.
Ở trên bàn có bày đủ các món chim ngon, chim to hầm phát ra mùi hương thơm ngát, chân chim kho tàu toả ra ánh sáng mê người, chim nướng nguyên con vàng óng ánh, dầu mỡ đang nhỏ xuống… Phi thường mê người.
Trong lúc nhất thời, người ở trong thôn đều bắt đầu ăn.
“Mùi vị khá ngon, vẫn là đồ do Ngọc Thanh mang về ăn ngon hơn một chút.”
“Mùi thật là thơm mà.”
“Mặc dù còn kém rất nhiều so với chim được nuôi ở trong thôn của chúng ta, thế nhưng cũng không tệ lắm.”
Người ở trong thôn đều khen ngợi không dứt miệng.
Mà Lý Phàm, Độc Cô Ngọc Thanh, Cung Nhã cùng với Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao, Thuỷ Thanh Linh ngồi chung một bàn, lúc này nhìn một bàn thịt, mỗi người đều thèm nhỏ dãi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận