Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2129: Khai Môn nhìn thấy hắc ám

Một vài đứa trẻ nhàn rỗi buồn chán làm một ít xiên thịt đặt ở bên trên ngọn lửa, còn những người lớn cũng đều đã ăn no nê rồi.
“Cuối tháng là sẽ bước sang năm mới rồi.”
“Đúng vậy, ta nhớ những năm tháng trước đây cũng rất khó khăn, những người già gọi tết nguyên đán là tết vượt qua, bởi vì tết giống như vượt qua một cửa ải, thế nhưng bây giờ thì tốt rồi, bình an vô sự, cho dù có nghèo đói hơn một chút thì vẫn cảm thấy rất hài lòng.”
“Muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, dù sao cũng còn hơn phiêu bạt tứ phương tìm kế sinh nhai.”
Các thôn dân ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, về năm mới, về những chuyện đã qua, hàn huyên rất lâu.
“Tiểu Lý, ngươi tới thôn của chúng ta cũng đã bốn, năm năm rồi, tại sao vẫn còn chưa cưới vợ nữa…”
Lúc này bỗng nhiên Vương đại thẩm cùng với những người phụ nữ trung niên bắt đầu trêu ghẹo Lý Phàm.
Lý Phàm đang thương lượng chuyện viết câu đối đầu năm cùng với mấy người Nhị đại gia, đột nhiên bị kéo đến cái đề tài này, lập tức vội vàng nói:
“Không cần, đa tạ, đại thẩm quan tâm, không vội vàng…”
Vương đại thẩm cũng nói:
“Ngươi cũng trưởng thành rồi, sao có thể không vội vàng được chứ? Ngươi xem những người bằng tuổi ngươi ở trong thôn này cũng đều có hai con rồi đấy.”
Nhưng lúc này, mấy vị nông phụ ở bên cạnh cũng mỉm cười nói:
“Vương tỷ, ngươi cũng đừng lo lắng, Tiểu Lý người ta còn sợ không tìm được thê tử hay sao? Hắn rất có khả năng, khéo còn có ba vợ bốn nàng hầu ấy chứ, ngươi nhìn Vân Khê, Khương Tuyết, còn có…”
Các nàng vẫn còn đang nói đùa trêu ghẹo, thế nhưng trong nháy mắt, mấy người Vân Khê đều không khỏi ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Mà ngay cả Lý Phàm cũng đều không chống đỡ được nữa rồi, vội vàng nói:
“Cái đó… Đại Đức, nhanh đi lấy một ít rượu đến đây, mọi người cùng nhau uống một chút.”
Hắn liền đổi chủ đề.
Lúc này Ngô Đại Đức đứng dậy đi lấy rượu đến.
Mấy người Vương đại thẩm nhìn thấy vậy đều mỉm cười ha hả.
“Trẻ tuổi chính là ngại ngùng không chịu nổi.”
“Tiểu Lý vẫn còn rất đơn thuần, lúc còn tuổi trẻ không biết quý trọng, lớn lên hắn sẽ phải hối hận thôi.”

Còn ở bên cạnh, một đám bệnh tâm thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều giật cả mình.
Cảnh tượng này thực sự đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của bọn họ.
Vị mang điểm cuối của vạn đạo cùng với vị kia…
Là người nào? Bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn đều sợ bị lây nhiễm nhân quả, sợ bản thân không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng mà bây giờ lại có thể giống như những thôn dân nam nữ bình thường, bị người ta trêu ghẹo chuyện đại sự, thúc dục cưới xin…
“Mở rộng tầm mắt…”
Lạc Tinh Trần không khỏi thì thào nói nhỏ.
“Thực ra những người ở trong thôn cũng không hề coi mình là tồn tại vô thượng, mà thực sự đang trải nghiệm hồng trần thế gian, biến thành dáng vẻ của những con người bình thường…”
Khuynh Thành có điều suy nghĩ.
“Vạn trượng hồng trần, chính là bỉ ngạn… Lão nạp bỗng nhiên đã hiểu ra rồi.”
Thích Tổ cũng cảm thán, giờ khắc này, lão bỗng nhiên bừng tỉnh, hiểu ra rốt cuộc câu nói bỉ ngạn nằm ở giữa hồng trần mà Thanh Trần đã từng nói khi cảm hóa Phật Tôn kiếp trước có ý nghĩa như thế nào.

Không bao lâu sau, Ngô Đại Đức đã ôm rượu đi qua.
Ngày hôm nay vẫn uống Bao Cốc Thiêu.
Mùa đông khí trời lạnh lẽo, uống loại rượu này có thể làm ấm người.
Mọi người đều rót rượu ra.
“Lúc này chính là thời điểm uống rượu.”
Nam Phong thầm nói, vừa rồi khi nàng ăn xong một bữa cơm thì đã trở thành Linh Vương hỗn độn viên mãn.
Nàng đã nhìn thấy cánh cửa kia.
Nhưng vẫn còn chưa có mở ra.
Nguyên nhân bởi vì cánh cửa kia… Vốn cần đến ba hồn bảy vía mới có khả năng đẩy ra được.
Lúc này nàng cầm một chén rượu đầy, chậm rãi uống.
Sau khi rượu đi vào trong cơ thể, nàng cảm giác men say chậm rãi kéo tới.
Ở bên trong men say, dường như nàng đã quên đi ba hồn bảy vía của bản thân, chỉ còn có một suy nghĩ.
Rầm!
Cánh cửa kia trực tiếp mở ra.
Giờ khắc này, ở phía sau Nam Phong có một thế giới hư hư thực thực xuất hiện.
Phía thế giới kia không có sương mù dày đặc, mà chỉ là một thế giới màu vàng vắng vẻ, trong lúc nàng bước vào bên trong, không hiểu sao lại xuất hiện bươm bướm cùng với âm phù hóa thành tiên hạc.
Nàng đã thành công Khai Môn!
Đã trở thành một cao thủ cảnh giới Khai Môn.
“Đạo Cảnh Địa của ta không có sương mù dày đặc, chỉ có trống vắng, bươm bướm đến từ nơi nào? Tiên hạc sinh ra từ đâu?”
Trong lòng của Nam Phong nảy sinh ra nghi hoặc.
Long Tử Hiên cũng đẩy ra cánh cửa võ đạo, ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn cũng không có sương mù dày đặc, trong nháy mắt khi bước vào bên trong, hắn lập tức nghe thấy tiếng hống của Chân Long tràn ngập xung quanh.
Lục Nhượng tiến vào Đạo Cảnh Địa cũng có chút nghi hoặc, ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn là một mảnh cỏ xanh, ngoại trừ cỏ cũng không có sương mù dày đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận