Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2678: Đại chiến chung cực (1)

Một thế giới hắc ám dọc theo con đường năm tháng không ngừng tới gần hiện thế.
Có lẽ đã gần chạm đến lá chắn thực tế, chỉ thiếu một chút nữa là có thể tan vào trong hiện thực.

Châu Khôi Vụ.
Mặc Sát trực tiếp bị đánh nổ đầu.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không phải hắn ta là sư đệ của Mặc Sát hay sao?”
“Tại sao lại ra tay với Mặc Sát?”
Châu Khôi Vụ, tất cả cường giả đều không thể hiểu nổi.
Sau một khắc, Mặc Sát sống lại, hắn ta thân làm đại đế không có dễ dàng chết đi như vậy, hơn nữa Mặc Tri cũng không sử dụng thủ đoạn tuyệt diệt.
“Mặc Tri, ngươi làm cái gì?”
Mặc Sát tức giận lên tiếng.
Mặc Tri mỉm cười nói:
“Sư huynh, ngươi có biết làm thế nào mới có thể khiến cho ngươi nhìn thấy được chân ý Mặc Đạo không?”
Mặc Sát cũng nói: “Giết khắp thiên hạ.”
Hắn ta vừa mới dứt lời, Mặc Tri đã tát một cái.
Mặc Sát lập tức bị đánh thành thịt nát.
Sau đó không bao lâu sau hắn ta lại tái hiện một lần nữa, tức giận dẫm chân nói:
“Mặc Tri ngươi làm phản rồi sao? Lại có thể ra tay với ta… Sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mặc Tri vẫn mỉm cười như cũ nói: “Sư huynh, ngươi có biết làm thế nào mới có thể khiến cho người nhìn thấy được chân ý Mặc Đạo không?”
Mặc Sát tức giận hét lên: “Ta nhìn con mẹ nhà ngươi…”
Còn chưa nói dứt lời, Mặc Tri đã đập một quyền xuống, Đại Đế Mặc Sát lập tức bị nện thành một cái bánh thịt.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cảnh tượng như vậy không ngừng tái diễn.
Mặc dù Mặc Sát bị giết hết lần này đến lần khác, thế nhưng hắn ta lại không ngừng sống lại, bởi vì dường như Mặc Tri cũng không cố ý giết chết hắn ta, ra tay rất có chừng mực.
Mỗi một lần sống lại, Mặc Tri đều hỏi một câu hỏi như trước, sau đó Mặc Sát chỉ vừa mới lên tiếng trả lời thì đã bị đánh giết…
“Haiz, xem ra ngộ tính của ngươi quá kém rồi…”
Giết đến lần thứ ba trăm, Mặc Tri trực tiếp thở dài một cái, sau đó nói:
“Xem ra đơn giản giết chết ngươi, ngươi không nhớ lâu... Được rồi, hành hạ đến chết.”
Sau đó Mặc Tri bắt đầu… Quá trình ngược đãi.
Bị xử tử lăng trì, bị đâm hơn trăm triệu đao, vừa mới bắt đầu thì chửi ầm lên, thế nhưng càng về phía sau thì bắt đầu kêu rên cầu xin tha thứ.
Bị đập mà chết, rút từng cái xương ở trên người, tử trạng thê thảm, co rút không thành hình người nữa rồi.
Bị mộc hình mà chết, một cái trụ nhọn đâm từ lưng đến yết hầu, sau đó treo lên, cho hắn ta một ít bổn nguyên để cầm hơi, cuối cùng tuyệt vọng mà chết.

Từng cảnh tượng khiến cho toàn bộ người của châu Khôi Vụ cùng với liên minh Hoang Thiên đều xem đến ngây người.
“Khương Tuyết tỷ tỷ, vì sao chúng ta không ra tay… Hôi Đế sắp chứng đạo rồi.”
Mộ Thiên Ngưng có chút nóng nảy.
Hiện tại bọn họ dừng lại, không khác gì cho Hôi Đế thêm thời gian.
Nhưng Khương Tuyết cũng nói khẽ:
“Để hắn ta chứng đạo.”
Nàng đã nhìn thấy bên con chó đen đang chờ đợi.
Nàng nhận được Cây Thế Giới từ trong tay của mấy người Long Tử Hiên, đồng thời cũng biết được sắp xếp của con chó đen.
Phải chờ đến khi Hôi Đế chứng đạo, sau khi hắn ta trở thành Thiên Đế hắc ám mới có khả năng tiếp dẫn thế giới hắc ám kia phủ xuống.
Từ đó con chó đen cùng với nhóm người Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh cùng với nhóm người Vân Khê đã chuẩn bị từ trước mới có thể có cơ hội đến thế giới hắc ám.
Đi qua thế giới hắc ám, nhảy vào dòng sông dài năm tháng, từ đó mới có cơ hội được sống sót.
Như vậy đại quân hai phe đều dừng lại một cách quỷ dị, nhìn về phía Mặc Tri đang dùng đủ phương thức để hành hạ Mặc Sát.
“Mặc Tri, DCM ngươi…”
Mặc Sát sống lại một nghìn lần, chửi ẩm lên, hai mắt đỏ ngầu, sau đó lại bị đánh chết.
“Ngươi không phải người…”
Hắn ta lại bị hành hạ đến chết.
“Ta đắc tội ngươi lúc nào…”
“Súc sinh…”
“Kẻ phản bội…”
Mỗi một lần sống lại, ngay cả một lời mắng cũng chưa nói hết câu, hắn ta đã bị hành hạ đến chết.
“Hành hành hành… Ta mẹ nó không nhọc ngươi ra tay, lão tử tự giết chính mình.”
Sống lại lần thứ một nghìn một trăm bốn mươi, Mặc Sát chửi ầm lên, chuẩn bị tự cắt cổ mình.
Nhưng hắn ta còn chưa có cắt cổ thì đã bị Mặc Tri giết chết.
“Muốn chết thì chết, nói nhiều lời vô ích để làm cái gì?”
Mặc Tri lắc đầu.
Cuối cùng sống lại lần thứ một nghìn một trăm bốn mươi mốt, Mặc Sát sống lại, hai mắt căng ra nhìn chòng chọc vào Mặc Tri, không nói câu nào.
Hắn ta dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Mặc Tri, sau đó tự sát.
Dù sao thì như vậy có thể bớt đi được một chút đau đớn.
“Tốt.”
Mà hai mắt của Mặc Tri cũng sáng ngời, hắn ta vẫy vẫy tay, rót nguyên lực vào từng tấc máu thịt của Mặc Sát để khiến cho hắn ta sống lại.
Lúc này sống lại, Mặc Sát vẫn không hề nói một câu nào, lại tự sát.
Sau đó hết lần này đến lần khác Mặc Sát đã tự sát hơn một ngàn lần.
Mỗi một lần đều duy trì sự trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận