Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2770 - Vạn đạo về Phàm (Đại kết cục)

Ngao Vô Song vẫn gánh vác lấy toàn bộ thế giới bỏ chạy, khoảng cách với một đời kia của Lý Phàm đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Khiêu Đại Thần chế tạo một cái cần câu, người mặc áo tơi, thả câu tại vị trí một đời kia của Lý Phàm, thả câu bao nhiêu năm tháng, thế nhưng vẫn không thu hoạch được cái gì cả.
Lôi Đế cùng Thuỷ Đế đã rời đi, trải qua một khoảng thời gian khá dài, hai người kết làm phu thê, cuối cùng cùng nhau chết già.

Năm thứ một triệu của Phàm Giới, Khiêu Đại Thần ngồi ở bên trên Đê Bá, cần câu bỗng nhiên bị bẻ gãy, mục nát.
Điều này khiến cho Khiêu Đại Thần trầm tư cực kỳ lâu.
Lão dùng cần câu vượt ra khỏi thời gian, một cần câu vĩnh hằng, có thể nói là hoãn mỹ, đi sâu vào bên trong bỉ ngạn, trong nháy mắt có thể che khuất bầu trời, thế nhưng ngày hôm nay có thể bị bẻ gãy mục nát?
Thần thánh hoá thành phế tích sao?
Lão không giải thích được.
Nhưng lão dự cảm có một kinh biến nào đó đang đột kích về thế giới này, cần câu của lão đã cảm nhận được sự quỷ dị này đầu tiên.
Sau đó Ngao Vô Song cùng Khiêu Đại Thần đều dự cảm được có chuyện gì đó không đúng, ở bên trong dòng sông dài lịch sử chảy mãi, bọn họ lại có thể nhìn thấy được từng cái hư ảnh, có thế giới hoá thành từ ánh sáng trường sinh, có hư ảnh thần ma không thể đoán trước đang ngã xuống, thần mộ khắp bầu trời, có hung linh bất tử đang bỏ chạy…
Nhưng cuối cùng mọi thứ đều tiêu tan, dường như tất cả thần thánh cũng bị chôn vùi bên trong dòng sông dài năm tháng.
Nhiều năm tháng như vậy, Ngao Vô Song vẫn luôn mang theo thế giới, thỉnh thoảng ở phía sau lưng sẽ có sóng biển kinh thiên mà bọn họ không thể nhìn rõ được, thế nhưng hôm nay chỉ còn có loại lực lượng chôn vùi này đang chuyển động.
Sau mười vạn năm, cây cần câu thứ hai của Khiêu Đại Thần hoá đá, Khiêu Đại Thần mặc áo tơi đứng sừng sững ở bên trên Đê Bá cũng không phản ứng kịp nữa, cả người cũng biến thành tượng đá.
Ngao Vô Song giật mình, cố gắng điều khiển thế giới thoát đi, nhưng hắn ta phát hiện lực lượng bản luật nhanh chóng giảm xuống, như thuỷ triều thần thánh cuốn tới, tu vi của hắn lại có thể rơi xuống cấp Vô Thượng.
Hắn ta cũng không thể điều khiển Đê Bá, mang theo thế giới chạy trốn nữa.
Không còn có cách nào bảo vệ Đê Bá, Ngao Vô Song mang theo Khiêu Đại Thần hoá đá cùng với Lục Thái Linh từ bỏ Đê Bá, bắt đầu chạy trốn.
Hắn ta xuyên qua Biển Đen Tịch Diệt, tiến vào Phàm Giới sương trắng, hắn ta nhìn thấy toàn bộ thế giới suy bại.
Trải qua rất nhiều năm tháng huy hoàng cùng phồn vinh, trong thiên địa có vô số cường giả đặt chân lên đỉnh cao nhất, đạo thống liên tiếp, cao thủ nhiều như mây, sinh linh tiên đạo, thánh đạo mạnh mẽ bao trùm chư thiên…
Nhưng ngày hôm nay, mọi thứ đều suy yếu.
Trong trời đất, khí tức Tiên Đạo giảm sút, ánh sáng Thần Giời mờ mọt, Thần Đình Vô Thượng cùng với Tiên Đình đều không thể chịu nổi.
Khí tức Hỗn Độn tiêu tán, ngay cả Cấm Kỵ cũng khó có thể nhìn thấy được nữa.
Những Bản Luật Giả được sinh ra trong năm tháng cũng trực tiếp rớt xuống, ngay cả cảnh giới Vô Thượng cũng không vững vàng, bọn hắn bị chém rụng chỉ còn tu vi Thiên Đế.
Mà Vô Thượng ban đầu lại càng nhanh chóng hạ xuống, chỉ có thể duy trì tu vi cấp Đại Đế, đã ít lại càng ít.
Thế gian không thể tiếp tục Vô Thượng.
“Này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Ngao Vô Song giật mình, không có lực lượng Bản luật, Vô Thượng cũng không thể đứng vững, hơn nữa hắn ta có dự cảm, cho dù là Thiên Đế… Có khả năng cũng sẽ bị hao tổn thêm một bước.
“Phía thế giới này sẽ không thể sinh ra được thần thánh?”
Ngao Vô Song giật mình.
Hắn ta do dự một chút, không quan tâm nữa, xoay người đi về phía Thuỷ Liêm Động của Hoa Quả Sơn.
Lúc hắn ta đi tới Thuỷ Liêm Động mới phát hiện ở nơi đây tốt hơn nhiều, thác nước Thuỷ Liêm Động tới từ một chén trà của vị kia, vẫn có thể che đậy được đại suy thoái này, khiến cho hắn ta và khỉ nhỏ không hề suy bại nữa.
Hắn ta đặt tượng đá của Khiêu Đại Thần ở trong thác nước cọ rửa, trải qua rất nhiều năm tháng, đôi mắt của Khiêu Đại Thần mới chậm rãi mở ra, khôi phục lại khuôn mặt, thế nhưng thân thể vẫn hoá đá như trước.
“Khiêu Đại Thần, ngươi có hiểu chuyện gì đang xảy ra hay không?”
Ngao Vô Song hỏi Khiêu Đại Thần.
Khiêu Đại Thần lộ ra một nụ cười khó coi nói:
“Đại suy thoái… Vạn đạo về Phàm, sau đó tân sinh… Đối với những cựu thần mà nói, đây là tai nạn, thế nhưng là cơ sở cho tương lai…”
“Có lẽ đại chiến bên phía Tiểu Lý đã có kết cục.”

Lại trôi qua một vạn năm.
Một vạn năm qua, đối với dòng lịch sử của Phàm giới mà nói thì chỉ trong một cái chớp mắt.
Nhưng đối với sinh linh thế gian, đây là một vạn năm hàng hạ.
Ở bên trong một vạn năm này, những người đã từng là Bản Luật Giả đều không thể duy trì tu vi Thiên Đế, đạo tâm đổ nát, tự bạo ở trong thiên địa, thành tựu một bản ca buồn.
Mà ngay cả tu vi cấp Đại Đế cũng đều trở thành một loại xa xỉ.
Sinh linh tu luyện đại đạo Cấm Kỵ, Đạo Cảnh Địa bắt đầu mục nát, những Tiên Chủng đã trồng, Thần thú đã nuôi không có cách nào duy trì, ngũ hành đều tiêu tan.
Ba ngàn năm trước, Tiên Thổ đã chính thức trở thành Phàm thổ, không thể trồng được một cây tiên thảo nào nữa.
Thần quang của Thần Giới cũng hoàn toàn biến mất, sinh linh trên thế gian không có khả năng mượn thần quang để tiến hoá thần thú.
Không thể tìm thấy khí hỗn độn từ bảy ngàn năm về trước.
Toàn bộ thế giới tiến vào đại suy thoái thần thánh.
Ở bên trong đại triều, có vô số sinh linh đang giãy giụa, những Vô Thượng Giả đã từng huy hoàng một đời đang buồn bã kêu rên, Đế Chủ ở trong Tiên Đình đang tự hỏi trời cao, sinh linh bất tử bất diệt bị chém chết.
Tiên Thổ rơi, Thần Đình chôn vùi, Hỗn Độn sát nhập vào vùng đất bình thường, Cấm Kỵ chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.
Thần Long đã từng Vô Thượng cuối cùng rơi xuống sông nước, hoá thành cá sấu bình thường, thậm chí là cá chạch, Phượng Hoàng dị chủng kinh thiên rơi vào trong núi rừng, ngay cả trăm thước cũng không thể bay qua được, biến thành gà rừng.
Sinh linh cũng không có bị tiêu diệt, thế nhưng toàn bộ thần thông đều bị suy giảm.
Cuối cùng, thậm chí ngay cả thần chí ý thức cũng khó có thể bảo tồn được.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Thần thánh huyên náo phồn hoa cuối cùng cũng biến mất, hoá thành hư vô.
Chỉ còn lại thế gian bình thường, sinh linh bình thường.
Nhân tộc cũng trở nên nhỏ yếu, sau khi mất đi đại thần thông, dường như tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ bất lực đối diện với các tai nạn lũ quét, động đất, núi lửa…

Mà ngay cả quá khứ Phàm Giới cũng không còn một người nào biết được, tuổi thọ của sinh linh càng ngày càng ngắn, truyền thừa đứt đoạn, quá khứ bị chôn vùi, chỉ còn lại có một chút truyền thuyết vụn vặt được truyền miệng nhau.

Không người nào biết được sự thăng trầm của vũ trụ năm tháng, thậm chí đầu cùng của biên giới đều đang bùng nổ.
Từ quá khứ cho tới tương lai.
Toàn bộ nhân quả cùng năm tháng đều đang bị tiêu diệt.

Sơn thôn nhỏ.
Từ rất nhiều năm tháng trước đây, khi thần thánh suy thoái, mấy người Nam Phong, Tử Lăng đã rơi vào giấc ngủ say.
Toàn thôn trở nên cực kỳ hoang vu, cỏ dại tăng vọt, nhà đá bụi bẩn, không hề tràn đầy khí tức thần thánh như bình thường.
Ở đây giống như biến thành một cái thôn quỷ.
Lá cây đào điêu tàn bốn mùa, ruộng vườn cũng hoang phế.
Yên tĩnh như chết.

Quá khứ trôi qua rất nhiều năm tháng.
Một thanh niên bỗng nhiên đi tới trước cổng thôn.
Trong lồng ngực của hắn có ôm một con mèo trắng nhỏ, gió bụi mệt mỏi, giống như là chạy tới từ một nơi rất xa xôi, hắn đi vào trong sơn thôn, trong mắt lộ ra ý cười.
“Rời giường.”
Hắn hô hoán với sơn thôn nhỏ đang ngủ say, nói:
“Mở tiệc, chân giò kho tàu, chân gà sốt, cá nấu, dê nướng nguyên con, trâu hầm cách thuỷ… Có muốn ăn hay không? Báo danh!”

Hết trọn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận