Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2127: Thập Tôn lớn hơn quỷ dị

Mà từ trước đến nay, ở bên trong con đường lớn hỗn độn này, chỉ có tồn tại võ đạo thông thiên mới có thể chiếu rọi ra tiên ảnh ở bên trong Đạo Cảnh Địa võ đạo.
Ngay sau đó, lão lại nhìn thấy được Thánh của Võ Đạo, Thần của Võ Đạo…
Không hề nghi ngờ đều là cùng một người.
Long Tử Hiên.
Không chỉ có Lạc Tinh Trần.
Lúc này những người khác cũng đều nhìn thấy được cảnh tượng tương tự ở bên trong Tứ Kiến.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Khuynh Thành, tiên âm nổ vang, chỉ dẫn nàng thăm dò vào chỗ sâu hơn bên trong Cầm Đạo của chính mình, nàng nhìn thấy một nữ tử đang đánh đàn ở bên trong dòng sông dài năm tháng, thăm dò tìm kiếm tiên quang.
Đó căn bản không phải là tiên đạo ở tầng thấp, mà là tiên quang cấm kỵ.
Ở xung quanh cơ thể của nàng có âm phù hóa thành tiên hạc, hóa thành bươm bướm bay xung quanh nàng.
“Cầm Tôn… Nam Phong…”
Khuynh Thành không khỏi lẩm bẩm, nàng có chút thất thần.
Sau đó nàng còn gặp được Thánh của Cầm Đạo, vẫn là Nam Phong như cũ, chương nhạc của nàng hóa thành ánh trăng, hóa thành thái dương, hóa thành tia sáng ở trong thiên địa, giống như muốn chiếu rọi toàn bộ hắc ám.
Hình ảnh cuối cùng, nàng nhìn thấy Thần của Cầm Đạo. Ở chỗ sâu nhất có một mảnh đại dương mênh mông, tiếng đàn du dương, khuấy động toàn bộ sinh mạng điêu vong, chỉ còn lại bóng lưng của Nam Phong…

Doãn Từ An ngự kiếm phi hành ở bên trong Đạo Cảnh Địa của mình, hắn vui sướng không gì sánh được.
“Trời không sinh ra Doãn Từ An ta, kiếm đạo muôn đời như đêm trường… Ha ha ha… Kiếm đạo ta làm chủ.”
Hắn hát vang một câu, thế nhưng sau một khắc, thiếu chút nữa là hắn lảo đảo ngã xuống, hạ xuống từ bên trên thân kiếm được ngưng tụ từ quy tắc.
Bởi vì hắn nhìn thấy được dường như có một tồn tại cấm kỵ kiếm tiên ở bên trong năm tháng, nhất kiếm tây lai đang chém về phía hắn.
“DCM… Độc Cô Ngọc Thanh, Kiếm Tôn?”
Doãn Từ An lập tức giật mình, đồng thời, một kiếm do tiên ảnh chém ra khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, vội vàng nói:
“Chuyện gì thì từ từ hẵng nói, ta thừa nhận ngươi mới chính là kiếm đạo đệ nhị.”
Từ trước đến nay, Doãn Từ An hắn vẫn luôn rất hiểu chuyện!
Thế nhưng kiếm quang kia chỉ xẹt qua ở trước mắt của hắn, nhưng không có thực sự rơi trên người của hắn.
Dù sao, chiếu rọi ở bên trong con đường kiếm đạo của Đạo Cảnh Địa này chỉ là hình ảnh của rất nhiều năm tháng về trước mà thôi, do người đã từng là cường giả kiếm đạo, kiếm đạo tôn tiên lưu lại.
“Kỳ lạ, không phải tiểu tử kia chỉ là Thượng Lộ hay sao? Tại sao ở bên trên con đường kiếm đạo lại có hình bóng kiếm tiên do hắn lưu lại được? Thời không thác loạn sao?”
Doãn Từ An rất buồn bực.
Sau đó hắn hạ khiêm tốn hơn, cũng nhìn thấy Thánh của Kiếm Đạo, Thần của Kiếm Đạo, lúc nhìn thấy đều là Độc Cô Ngọc Thanh, hắn đều lặng lẽ đi qua, không dám quấy rầy nữa.
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Ma Tổ thì lại nhìn thấy được bóng lưng của một tiểu cô nương.
Dường như tiểu cô nương đang đuổi theo một cái gì đó, dưới chân của nàng bước ra con đường Tiên Ma cấm kỵ, đi qua trong dòng sông dài năm tháng, dường như vẫn luôn luôn đuổi theo một cái gì đó, chưa từng quay đầu nhìn lại, lưu lại những vết chân nhàn nhạt ở bên trên con đường Ma Đạo…
“Trách không được… Trách không được còn thông minh hơn so với ta, thì ra là học sinh giỏi đã từng lợi hại như vậy sao?”
Ma Tổ lẩm bẩm.
Bây giờ hắn mới ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và Tâm Ninh, không chỉ khác nhau ở lão sư tốt, hơn nữa hình như Tâm Ninh còn không có cách nào tưởng tượng nổi…
Mà ngay cả ba người Thích Tổ, Thảo Tổ, Kỳ Tổ mới tới, lúc này cũng đều đang đột phá.
Mấy người Doãn Từ An nói cho bọn hắn biết, chỉ cần mở ra Đạo Cảnh Địa là có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ ở bên trong Đạo Cảnh Địa, cho nên cửa ải Kiến Quỷ kia bị bọn hắn vượt qua một cách rất dễ dàng.
“Không thể ngờ được, con quỷ từng khiến cho chúng ta không dám bước qua một bước kia… Ở trước mặt sơn thôn này lại có thể yếu đuối giống như sương mù vậy…”
Thích Tổ cảm thán không thôi, lão hát vang thiền ca chậm rãi bước đi ở bên trong Đạo Cảnh Địa.
Rất nhanh, lão đã nhìn thấy cảnh tượng một tên hòa thượng đang ngoạm một miếng thịt lớn ở bên trong năm tháng.
Ở dưới chân của hòa thượng kia, tất cả đều là núi thây biển máu, tăng y bị giết đến mức nhuộm đỏ, thế nhưng hắn tiêu sái đến cực điểm, trồng một gốc cây bồ đề ở bên trên máu thịt của kẻ địch, sau đó ngồi khoanh chân ở bên dưới gốc cây bồ đề, tùy ý xé xuống từng miếng thịt lớn ở bên trên thi thể của những sinh linh khủng bố rồi nhấm nuốt.
Rõ ràng tăng nhân kia đang làm một chuyện cực kỳ máu tanh, thế nhưng tiên quang bạo phát khiến cho người khác chỉ muốn cúng bái.
“Thanh Trần… Lưu lại tiên ảnh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận