Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2720: Đánh thiên hạ đệ tam 3

Dường như ông đã cao tuổi, chỉ dựa vào quải trượng ở trong tay để bước đi từng bước một, thế nhưng từng bước lại rất ổn định, không bị áp lực một chút nào cả, hoàn toàn không có dấu hiệu bị ngăn cản.
Khóe miệng của ông thậm chí còn mang theo một nụ cười.
“Triệu Vô Địch?”
Khiêu Đại Thần hắc ám hơi giật mình nói:
“Ngươi… Đạo của ngươi có chút quỷ dị…”
“Đạo Vô Địch của ngươi đâu? Vì sao không cảm ứng được nữa rồi?”
Mà Triệu Nhị đại gia có chút thổn thức nói:
“Triệu Vô Địch… Nhiều năm rồi không được nghe cái tên này nữa…”
“Ha ha, đạo Vô Địch cũng không phải là Vô Địch chân chính, có tiếng mà không có miếng, đánh không lại hai vị kia còn chưa tính, ngay cả ngươi cũng không đánh lại, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi đạo này rồi.”
Ông mỉm cười.
Triệu Vô Địch đã từng danh chấn Hắc Ám Chi Khung, được vinh dự là Vô Địch, trước khi hai vị kia xuất hiện, Khiêu Đại Thần cũng chưa thành đạo, ông mới thực sự là… Vua Vô Thượng!
Nhưng đáng tiếc là sau này có đạo Vô Tri của Khiêu Đại Thần, cuối cùng ông cũng thất bại.
“May mà bỏ đi đạo Vô Địch tương đối sớm, nếu không đánh không lại ngươi còn chưa tính, ngày hôm nay vẫn không đánh thắng được Vô Thủy Vô Chung…”
Vẻ mặt Nhị đại gia thổn thức, vẻ mặt kia không có một chút khí độ của cường giả nên có, ngược lại giống như một ông già nông thôn bình thường, đang cảm thấy tự hài lòng với một chút thành tựu của bản thân.
“Ngươi… Rốt cuộc đã luyện thành đại đạo gì?”
Khiêu Đại Thần hắc ám nhìn Nhị đại gia, thế nhưng lúc này lại có chút sợ hãi.
Bởi vì lão không gì không biết… Nhưng mà bây giờ lão lại có thể thực sự không nhìn ra rốt cuộc đạo của Nhị đại gia là cái gì?
Lẽ nào Nhị đại gia chạm tới bản luật sao?
Không có khả năng!
Bên trong đại dương mênh mông, xương cốt Vô Thượng chồng chất thành núi, biết bao nhiêu hạng người kinh diễm, mỗi một thời đại đều có, nhưng muôn đời qua đi, ngoại trừ hai vị kia thì còn có ai có thể bước ra được một bước kia?
“Đương nhiên còn chưa chạm tới bản luật được.”
Nhị đại gia mỉm cười nói:
“Chỉ là học được một ít da lông của Tiểu Lý… Không tính là rất mạnh, thế nhưng lúc này đây chưa chắc sẽ không đánh bại được ngươi.”
Ông nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu, bên trong đôi mắt già nua của ông không có bộc phát ra bất kỳ ánh sáng thần thánh nào, không có một chút dị biến nào xảy ra.
Thế nhưng những nơi bị ánh mắt của ông đảo qua, toàn bộ đạo nghĩa, toàn bộ uy áp, toàn bộ thần thánh cùng bất phàm… Đều biến mất hoàn toàn.
Vạn đạo biến mất.
Nhị đại gia bước từng bước về phía Khiêu Đại Thần hắc ám, thoạt nhìn ông giống như một đầu sư tử già nua, bỗng nhiên giơ quải trượng ở trong tay lên chỉ về phía Thái Cực Đạo Đồ của Khiêu Đại Thần.
Giờ khắch này, ở trên người ông giống như có một loại đạo vận không thể nói nào đó đang diễn biến, Thái Cực Đạo Đồ bị ông chỉ vào… Lại có thể sụp đổ.
Rầm!
Cửu thiên đổ nát, tinh thần rơi, trời cao nghiền nát, huyền hoàng khóc!
Trần tâm vừa xuất hiện, thần thánh diệt. phàm nhân chỉ, vạn đạo biến mất.
“Không…”
Khiêu Đại Thần hắc ám hoảng sợ hô to, lão giống như đại họa rơi xuống đầu, tức giận hét lên:
“Ngươi… Ngươi lại có thể tước đoạt đạo Vô Thủy Vô Chung của ta?”
Đạo Vô Thủy Vô Chung do lão diễn hóa ra… Bị tước đoạt.
Cướp đoạt vĩnh viễn.
Có nghĩa là từ nay về sau đạo Vô Tri của lão sẽ thiêus sót, cũng không thể diễn hóa ra Vô Thủy Vô Chung được nữa.
Thai Cực Đạo Đồ hoàn toàn tán loạn, toàn bộ lĩnh vực này đều chợt biến mất, Khiêu Đại Thần lảo đảo xuất hiện ở bên trong sơn thôn nhỏ, phía trước mảnh đất trống, thân hình của lão lảo đảo, khí cơ hỗn loạn, đại đạo đều trở nên tán loạn.
Phượng Hoàng, Vương đại thẩm cùng với toàn bộ thôn dân đều được giải thoát ra khỏi Vô Thủy Vô Chung Đạo Đồ, bọn họ té ngã ở trên mặt đất, ngồi bệt xuống, nhìn qua cực kỳ thê thảm, thế nhưng lúc này cũng vui mừng không gì sánh được.
Mà lúc này sắc mặt của Nhị đại gia ở phía đối diện của Khiêu Đại Thần cũng tái nhợt vô cùng, dường như chỉ trong nháy mắt, ông đã trải qua vô số năm tháng, giống như một lão nhân gần đất xa trời, sắp đi xuống mồ vậy.
Thực sự… Sắp đi tới phần cuối của sinh mệnh.
Nhưng mà lúc này ông lại mỉm cười, cười đến mức thoải mái như vậy, nói:
“Muốn biết ta bỏ đi Vô Địch, luyện thành đại đạo gì hay không?”
“Đạo Vô Đạo.”
Giọng nói của Triệu Nhị đại gia có hơi khàn khàn, dường như không còn đủ sức lực nữa, nhưng vẫn mỉm cười như cũ.
“Tiểu Lý hướng tới, tất cả đều Phàm, tất cả đại đạo đều về Phàm.”
“Tư chất của ta đần độn, nghiên cứu học tập nhiều năm tháng như vậy mới ngộ ra được một chút da lông… Đạo Vô Đạo, cuộc đời này chỉ có thể được sử dụng trong một lúc này đây, có thể biến bất kỳ một loại đại đạo nào ở dưới bản luật… Về không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận