Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2325: Ta biết bay 2

Nam Phong say rượu đánh đàn, tiếng đàn tung bay.
Tử Lăng cầm bút vẽ tranh, đôi mắt say lờ đờ, hai mắt nhập nhèm, có chút ngẩn người nói:
“Sư phụ, ta còn chưa vẽ ra được người…”
Ngô Đại Đức cùng con chó đen đang chơi đuổi bắt, Tiểu Bạch thì nằm ngủ ở trên bàn, cây nhỏ ở trong góc sân không ngừng sinh trưởng…
Cuối cùng toàn bộ đệ tử đều say ngã, trong lúc say rượu, tu vi của bọn hắn đều yên lặng tiến thêm một bước, đến cảnh giới Động Chân, đã có thể xưng là cấp Chân Tổ ở trong biển sương mù xám.

Trong nháy mắt chỉ còn lại có hai người Vân Khê và Lý Phàm đang uống rượu.
“Đại Ma Vương… Chúng ta học được cái gì cũng quá nhiều… Chúng ta có thể giúp ngươi, tại sao ngươi không để cho chúng ta xông ra ngoài một lần, thử một lần chứ…”
Vân Khê cũng hơi say, nàng nhìn Lý Phàm, chờ đợi câu trả lời của Lý Phàm.
Lý Phàm nghe vậy, không khỏi đặt chén rượu xuống, nhìn thoáng qua những đệ tử say đến mức bất tỉnh nhân sự ở trong tiểu viện.
Để các đệ tử đi ra ngoài sao…
Thực ra cũng không phải Lý Phàm chưa từng suy nghĩ qua chuyện này.
Đối với tất cả các sở học của bọn họ, nếu như đặt ở bên ngoài, vậy cũng không tính là quá kém rồi đi?
Ừm, tuyệt đối đủ để sinh tồn ở trong thế giới người phàm.
Ví dụ như Nam Phong, đi ra bên ngoài mở một lớp huấn luyện âm nhạc, tuyệt đối có thể trở thành đại danh sư rồi.
Độc Cô Ngọc Thanh đi ra ngoài, chuyên môn viết câu đối xuân để bán cũng có thể sinh tồn được.
Long Tử Hiên thì đi săn mồi, kém cỏi nhất cũng có thể làm một người đánh cá.
Ngô Đại Đức sẽ chăn nuôi thú vật, hơn nữa lại có thể chịu được khổ cực, mở một cái trại chăn nuôi cũng có thể sống được qua ngày.
Tô Bạch Thiển biết y thuật, tuyệt đối sẽ không đói chết.
Tử Lăng vẽ tranh cũng không tệ, bán tranh có thể phát tài.
Kỳ đạo của Giang Ly đã rất mạnh rồi, cho dù lưu lạc ở đầu đường cũng có thể đựa vào quân cờ để sống thoải mái.
Lục Nhượng là một người nông dân, thế nhưng kỹ thuật nuôi trồng đã rất tốt, nếu như cho hắn một mảnh đất, hắn sẽ không chết đói được.
Duy chỉ có hai người khiến cho Lý Phàm tương đối lo lắng, đó chính là Lâm Cửu Chính cùng với Thanh Trần.
Lâm Cửu Chính… Cùng lắm cũng chỉ có thể làm một tiên sinh âm dương… Cũng không biết các phàm nhân ở trên thế giới này có mê tín hay không, còn có thể vẽ bùa để kiếm miếng cơm manh áo được không nữa.
Mà Thanh Trần thì xong rồi, ở trong tiểu viện lâu như thế, mỗi ngày chỉ biết quét rác… Nếu như đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn làm lao công hay sao?
Dù sao lúc đầu người này mới tới cũng đã từng là hòa thượng, thế nhưng bây giờ uống rượu… Có lẽ đã phá hết giới luật rồi.
Tuy nhiên, mặc dù quét đường rất khổ cực, thế nhưng cũng dựa vào lao động để kiếm ăn, Lý Phàm cũng không cảm thấy có cái gì.
Tổng thể mà nói, tất cả các đệ tử đều đã có tài nghệ để sinh tồn…
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Lý Phàm vẫn mỉm cười lắc đầu nói khẽ:
“Không cần các ngươi đi ra ngoài… Ta bảo vệ được ngươi, cũng bảo vệ được mọi người.”
Ở bên trong sơn thôn nhỏ có thể tự cung tự cấp rồi, nuôi sống từng này người… Vẫn không có vấn đề gì.
Nghe vậy Vân Khê nở nụ cười, bên trong nụ cười của nàng bỗng nhiên hiện lên nước mắt trong suốt, nói:
“Nói láo là người xấu… Ngươi là đồ tồi…”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Thực sự ta cũng có chút chuyện lừa các ngươi… Nhưng chuyện này… Phải tin tưởng ta…”
Chuyện duy nhất mà hắn lừa gạt mọi người, đó là giấu chuyện hắn chính là một tu giả…
Vân Khê nhìn hắn, gật đầu nói:
“Ta tin tưởng ngươi.”
“Đại Ma Vương, chúng ta lại uống một chén…”
Nàng nâng chén.
Lý Phàm giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng đụng vào chén của nàng một cái.
“Đại Ma Vương… Ngày mai ta và mọi người dẫn các bệnh nhân tâm thần ra ngoài… Ngươi ở nhà một mình, không nhìn thấy chúng ta thì có buồn hay không?”
Nàng bỗng nhiên đặt câu hỏi, dường như khóe mắt có hơi hồng lên.
Lý Phàm nghe vậy cười nói:
“Sẽ không đâu…”
Vân Khê cũng nở nụ cười nói:
“Không được nói dối… Người xấu… Đến lúc đó, ngươi nhất định phải thật vui vẻ…”
Chén rượu ở trong tay của nàng rơi xuống trên mặt đất, cả người say mèm ngã xuống.
Lý Phàm nhẹ nhàng đỡ bả vai của nàng, nói nhỏ ở bên tai của nàng:
“Ta sẽ không tổn thương các ngươi… Hơn nữa nếu như ta thương tâm, ta phải đi tìm các ngươi…”
“Có lẽ ngươi không biết… Ta còn biết bay đó.”
Hắn mỉm cười, vuốt ve cái mũi xinh đẹp tinh xảo của Vân Khê.
Đêm đã khuya.
Lý Phàm sắp xếp ổn thỏa cho tất cả các đệ tử, ôm Vân Khê đi vào trong phòng.
Hắn ngối ở bên giường của Vân Khê, bỗng nhiên nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn về cái cổ trắng như tuyết của Vân Khê.
Nha đầu ngốc này còn lừa gạt hắn, nói rằng không tìm thấy được ngọc Hồng Trần.
Rõ ràng nàng đã biến nó trở thành dây chuyền đeo ở trước ngực rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận