Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2474: Cung diệt Đại Đế

Điện quang tràn ngập ở trên bầu trời, mây đen kinh khủng đang tụ tập lại, trên bầu trời dường như sắp xảy ra mưa bão sấm chớp vậy.
Nhị đại gia thấy thế nhất thời vui vẻ nói:
“Sét đánh trời… Cuối cùng cũng tới rồi.”
Mà Vương Nhị Tiểu bỗng nhiên chỉ vào bầu trời ở bên ngoài thôn nói:
“Một con chim thật là lớn.”
Chỉ thấy lúc này lại có một con chim to màu xanh nhạt đang bay về phía sơn thôn nhỏ.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh, Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao cùng với Thánh nữ Đế Đình Thuỷ Đạo thuỷ Thanh Linh đều giật mình nhìn về bên phía ngoài thôn.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng ở bên trên bầu trời có một con Lôi điểu kinh khủng, giống như bay tới từ cửu thiên, vỗ cánh bay cao, lôi quang vạn trượng.
Mỗi một cái lông chim đều phát ra khí cơ của Đại Đế, đến mức ngay cả không gian cũng đều bị áp diệt, chỗ nó bay qua, toàn bộ đều biến thành lỗ đen.
Thế giới dường như không chịu tải được loại lực lượng này, bầu trời bị lực lượng lôi đạo tràn ngập, đã trở thành vùng cấm lôi đạo, bất kỳ sinh linh nào chạm vào, e rằng cũng đều bị thiên lôi đánh chết.
Trên thực tế, nếu như không phải Lôi Đế sợ bị những Đại Đế khác phát hiện ra Niết Bàn Tiên Dân này, cố ý phong toả toàn bộ khu vực, e rằng toàn bộ châu Khai Nguyên đều bị hắn ta đánh chìm.
Nhất niệm của một Đại Đế đủ để kinh thiên động địa.
“Bản thể của Lôi Đế…”
Thuỷ Thanh Linh hết sức chấn động nói:
“Bị đuổi tới rồi, hơn nữa lại còn có thể diễn hoá ra trạng thái của bản thể, như vậy là muốn chuẩn bị liều mạng rồi sao…”
“Xong.”
“Mặc dù nơi này là Niết bàn, thế nhưng không có cường giả cấp Đại Đế toạ trấn… Không có cách nào chống đối, chúng ta đều phải chết.”
Sắc mặt của nàng ta tái nhợt không gì sánh được, mất hết can đảm.
Đại Đế vừa xuất hiện, ai dám tranh phong? Đại Đế thân làm Chế Đạo Giả, ở bên trong thời đại không có Thiên Đế thì Đại Đế chính là tồn tại mạnh nhất của thế giới Cấm Kỵ.
Đã tránh được tính toán của Đế Đình Thuỷ Đạo, thế nhưng cuối cùng vẫn phải chết ở bên trong lửa giận của Lôi Đế hay sao…
Mà lúc này ngay cả Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh cũng đều không khỏi có chút lo lắng.
Dao động này quá mức kinh khủng.
Mặc dù bọn họ đã từng nhìn thấy Lý Phàm, biết được Lý Phàm rất mạnh mẽ, thế nhưng… Cuối cùng vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Lý Phàm ra tay…
Thậm chí ngay khi Độc Cô Ngọc Thanh ở sơn cốc Khởi Nguyên đối phó với Hắc Ám, thực ra loại dao động đó đã vượt qua khả năng nhìn thấy được của người bình thường, cho nên bọn họ cũng không cảm nhận được loại diệt thế kinh khủng như thế này.
Hiện tại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đế lực lôi đạo cuồng bạo, vô cùng vô tận, muốn trấn áp tất cả.
Chỉ có một mình Độc Cô Ngọc Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Nhị đại gia, bắt chim sao?”
Hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi Nhị đại gia.
Mà nhị đại gia liếc mắt nhìn về phía bên ngoài thôn, chỉ thấy dường như ở trên bầu trời đang có sét đánh, mà một con chim khá lớn đang bay về phía bên sơn thôn nhỏ, căn bản cũng không để ở trong lòng, chỉ nói:
“Con chim này không có ý gì, Nhị Tiểu, không phải cháu đang muốn luyện bắn súng cao su một chút hay sao? Đến, để Nhị đại gia nhìn xem cháu bắn súng cao su có đúng hay không?”
Vương Nhị Tiểu còn đang vui vẻ nhìn con chim to bay tới, lúc này nghe vậy lập tức hưng phấn nói:
“Tốt… Cháu đi thử một chút.”
Lúc này cậu nhóc đi tới cổng thôn nhìn về phía con chim kia.
Chờ đợi, chờ đợi con chim kia tới gần.

Lúc này.
“Niết bàn tiên dân… Thuộc về ta.”
Bên trên bầu trời, Lôi Đế đang hô to.
Trong khoảnh khắc lao về phía sơn thôn nhỏ, trong lòng của hắn ta lại chợt sinh ra sự nghi hoặc, bởi vì… Dưới tình huống vô ý thức, không biểu sao hắn ta lại hoá ra bản thể của mình… Thế nhưng chuyện này không quan trọng.
Niết Bàn tiên dân đã ở trước mặt rồi.
Móng vuốt to lớn của hắn ta bỗng nhiên chộp mạnh một trảo về phía sơn thôn nhỏ ở trước mặt.
Ở bên trong hư không, một cái điện trảo khổng lồ vô hình giống như lôi điện đánh tới đã đến trước mặt sơn thôn nhỏ…
Thế nhưng đúng lúc này.
Trước sơn thôn nhỏ.
Vương Nhị Tiểu giơ cái súng cao su lên.
Sau đó… Giật lại một cái!
Phóng ra…
Xíu!
Một cục đá bắn nhanh ra ngoài.
Vương Nhị Tiểu chỉ bắn súng cao su một cách rất bình thường.
Thế nhưng lúc này, Lôi Đế đã tới gần sơn thôn nhỏ, bỗng nhiên toàn bộ lông chim đều nổ tung.
“Cái gì?”
Lôi Đế quá sợ hãi, giờ khắc này, hắn ta rõ ràng cảm giác được một loại sợ hãi có nguồn gốc từ tận sâu trong linh hồn.
Dường như hắn ta đã biến thành một con gà con vịt mặc cho người ta chém giết, đối mặt với một cái dao mổ kinh khủng, kinh hồn táng đảm, cả người run rẩy.
Hắn ta mở to hai mắt, chỉ thấy ở bên trong cổng thôn có một đứa trẻ thoạt nhìn như hài tử của nhà làm nông, bên trong súng cao su bắn ra một hòn đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận