Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2409: Vô Song đốt lửa

Độc Cô Ngọc Thanh gật đầu nói:
“Đệ tử… Tuân mệnh.”
Giờ khắc này hắn cũng không có miễn cưỡng nữa.
Bởi vì Lý Phàm cũng đã đánh mất Thanh Đồng Cổ Đăng kia rồi, bọn họ kiên trì Tinh Hỏa Liệu Nguyên, thực sự cũng không còn ý nghĩa nữa.
Không có sự lựa chọn.
Chỉ có đi theo bên người sư phụ, cho dù đêm tối có phủ xuống, cùng nhau gánh vác là được.
Lý Phàm gật đầu, sau đó vừa nhìn về phía Phạm Phách Minh và Phạm Dao Dao nói:
“Hai vị, ta đã tìm được đệ tử rồi, nơi này quá mức nguy hiểm, chuẩn bị rời đi, các ngươi cùng rời đi không?”
Mà nghe lời này, ánh mắt của Phạm Phách minh lập tức trở nên phức tạp.
Muội muội nói thực sự không có sai.
Đại lão này thực sự quá yêu diễn.
Nơi đây quá mức nguy hiểm?
Hắn thực sự muốn nói đối với ngài mà nói trên đời này vẫn còn có hai chữ nguy hiểm sao?
Mà ngay cả đồ vật như đám khói đen này cũng đều bị ngươi khiến cho tan biến rồi.
Loại này… Tuyệt đối là cấp bậc cao nhất của thế gian.
Mà Phạm Dao Dao lại nói:
“Tốt… Chúng ta cùng đi đi.”
Lúc này bọn họ cùng nhau rời đi.

Mà giờ khắc này.
Ở bên trong dãy núi Hàn Thước.
Trong một khu rừng nhỏ, một nam nhân trung niên cả người mặc vải liệm màu đen đang điên cuồng bỏ chạy.
Người này chính là Ngao Vô Song.
“Mẹ nó… Quá nguy hiểm, quả thực quá nguy hiểm.”
Vừa chạy Ngao Vô Song vừa lên tiếng, trên mặt của hắn ta tràn đầy vẻ nghĩ mà sợ.
Hắn ta đi theo những Hủ Nô khác, đi đến sơn cốc khởi nguyên, kết quả lại nhìn thấy được Độc Cô Ngọc Thanh…
Người khác không nhận ra được tên kia, nhưng hắn ta còn không nhận ra hay sao?
Đây chính là người đến từ sơn thôn nhỏ tà môn đó!
Cho nên lúc đó mồ hôi lạnh rơi xuống.
Sau đó khói đen lại chủ động ra tay với Độc Cô Ngọc Thanh… Hắn ta không dám chờ đợi một lần nào nữa, xoay người bỏ chạy.
Hắn ta thấy mặc dù khói đen rất tà môn, thế nhưng bóng ma do sơn thôn nhỏ để lại cho hắn ta còn lớn hơn rất nhiều nữa.
Hắn ta vừa mới chạy được không xa, cái loại động tĩnh kinh thiên động địa ở bên trong sơn cốc khởi nguyên càng chứng minh được dự đoán của hắn ta.
Quả nhiên, địa phương có sơn thôn nhỏ xuất hiện tuyệt đối không thể yên ổn.
“Mẹ nó, ta đều khóa giới rồi, còn có thể bị sơn thôn nhỏ này quấn lên… Thực sự là không xong rồi.”
Trên mặt của hắn ta tràn đầy sự không cam lòng, cắn răng nói:
“Ta cũng không tin, ta còn không thoát được sơn thôn nhỏ tà môn hày hay sao…”
Hắn ta quyết định từ ngày hôm nay trở đi phải chạy trốn, chạy trốn đến một nơi rất xa, không bao giờ cùng xuất hiện với sơn thôn nhỏ này một lần nào nữa.
Ừm, thứ nhất không thể gặp phải sơn thôn nhỏ, thứ hai không thể gặp lại đồ vật như đám khói đen này nữa.
Hai người này đều rất tà môn, sơn thôn nhỏ còn cái đó nữa…
Nhưng khi hắn ta đang chạy trốn, bỗng nhiên hắn ta cảm giác hình như mình đã đá phải cái gì, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy…
Một cái đèn đồng nhỏ đang rơi ở một bên.
Nhìn thấy cái đồ chơi nhỏ này, Ngao Vô Song lập tức ngẩn người.
Cái đèn đồng này… Không phải là cái chén ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh sao?
Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắn ta vội vàng nhìn ngó trên dưới xung quanh, rất sợ có người của sơn thôn nhỏ ở xung quanh.
Thế nhưng xung quanh yên tĩnh.
“Lẽ nào, lẽ nào sơn thôn nọ cùng với hắc ám đánh đến mức hỏng đầu rồi, cho nên mới đánh bay thứ này đi?”
Trong đầu của hắn ta lập tức nghĩ tới một cái khả năng…
Có lẽ thật sự là như thế này…
Như vậy… Phát tài, phát tài rồi.
Đây tuyệt đối là thứ tốt, có thể khiến cho sơn thôn nhỏ và hắc ám cùng nhau tranh đoạt.
Hắn ta nhân dịp xung quanh không có ai, nhặt Thanh Đồng Cổ Đăng này lên.
Nhưng trong chớp mắt khi tay của hắn ta chạm vào Thanh Đồng Cổ Đăng này.
Rầm!
Đại não của Ngao Vô Song bỗng nhiên cảm giác trống rỗng, Đạo Cảnh Địa của hắn ta lại không tự chủ được xuất hiện.
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, trung tâm chín pho tượng khổng lồ, một cái tiểu tháp màu đen lơ lửng bất định ở trên không trung.
Lúc này tiểu tháp màu đen kia bỗng nhiên rung động kịch liệt, trong đó tầng thứ nhất lại có thể không tự chủ được mở ra.
Bên trong tháp sắt, xiềng xích có động tĩnh, dường như là có đồ vật gì đó đang kịch liệt đấu tranh.
Ánh sáng màu đen kinh khủng điên cuồng tuôn ra từ bên trong cửa lớn của tầng tháp thứ nhất, như là vây lấy một đồ vật gì, trong nháy mắt tràn vào Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay của Ngao Vô Song.
Giờ khắc này, bên trên Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay của Ngao Vô Song, phù văn bí mật màu đen kia bỗng nhiên phát ra một loại ánh sáng màu đen mơ hồ, phong ấn ở bên trên cây đèn… Chậm rãi biến mất.
Nếu như Độc Cô Ngọc Thanh ở chỗ này, hắn nhất định sẽ thất kinh.
Bởi vì trước đây hắn đã từng quan sát, bên trên Cổ Đăng này khắc đường vân hắc ám, ẩn núp một loại lực lượng kinh khủng nào đó, thế nhưng lại bị người phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận