Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2572: Mỹ nam Đại Đức 2

Thừa Hoan Hoan thực sự tan vỡ, nàng ta cảm giác sự háo sắc của mình sắp hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Đầu tiên là tên xấu xí như quỷ Sơn Lâm Phong kia, nhịn một chút còn chưa tính, nhưng mà bây giờ tên Kim Thương Nguyễn này lại có thể dùng cứt chó để nguỵ trang thành bộ phận đó…
Sau đó nàng ta còn hưởng thụ nửa ngày.
Khóc, giờ phút này nàng ta trực tiếp khóc to, khóc như một đứa bé.
Nàng ta cảm giác bản thân cực kỳ yếu đuối, cực kỳ hèn mọn.
Nàng ta khóc lóc, thế nhưng lại phát hiện ở trước mặt đột nhiên xuất hiện một biển hoa…
Ở bên trong biển hoa kia chỉ có một nam tử phong độ siêu phàm thoát tục đang đi về phía nàng ta.
Hắn nho nhã hiền hoà, giống như là tiên trên trời, đôi mắt sâu thẳm như cả một phương vũ trụ, ẩn chứa thâm tình vô tận, nụ cười của hắn như gió mùa xuân khiến cho nàng ta cảm thấy được an ủi che chở…
“Trời ạ… Thật là đẹp trai… Thật là có khí chất…”
Giờ khắc này Thừa Hoan Hoan cũng quên khóc, nàng ta nhìn thấy thanh niên này, cả người đều giống như ngây dại.
Nàng ta còn chứng kiến nam tử tuyệt thế này lấy ra một cành hoa hồng dài nhỏ, bông hoa hồng đỏ tươi như lửa nóng, lòng của nàng ta cũng nở rộ theo bông hoa hồng này…
“Ta tuyên bố… Ta yêu rồi…”
Giờ khắc này nàng ta giống như một thiếu nữ đơn thuần, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đi về phía thanh niên kia.
Nàng ta nhẹ nhàng ôm lấy thanh niên này, nỉ non nói:
“Ôm chặt ta… Đừng chê ta…”
Sau đó nàng ta nắm lấy tay phải của tình lang trong mộng, để tay kia thăm dò bên trong nàng ta…
Trong tay phải của tình lang vẫn còn cầm lấy hoa hồng kiều diễm kia, nàng ta không nhịn được kẹp chặt lấy cành hoa hồng kiều diễm này…
Sau đó…
“A…”
Một loại cảm xúc đau đớn kịch liệt bỗng nhiên truyền đến.
Nàng ta cúi đầu nhìn xuống, đây căn bản không phải là hoa hồng kiều diễm gì cả…
Mà là một cành cây mọc đầy gai nhọn.
Vừa thô, mà lại vừa dài…
Đâm vào người của nàng ta.
Máu loãng chảy dài.
Nàng ta ngẩng đầu, chỉ thấy ở trước mặt căn bản không phải là mỹ nam tử đẹp trai tuyệt thế cực kỳ phong độ, rõ ràng là một tên mập mạp trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Không…”
Tâm tình của nàng ta trực tiếp sụp đổ.
Nếu như nói, lúc nãy mấy người Sơn Lâm Phong, Kim Thương Nguyễn chỉ mới phá huỷ dục vọng của nàng ta, như vậy hiện tại người này đã trực tiếp phá huỷ chân tình của nàng ta rồi.
Nàng ta cảm giác đáy lòng của mình lập tức trở nên khô héo, hoàn toàn chết đi.
Mất hết hy vọng rồi.
Chỉ trong vòng một đêm, nàng ta cảm giác dường như bản thân đã trải qua biến hoá long trời lở đất, cảm nhận được sự bắt đầu và tàn lụi của tình yêu.
Nàng ta thực sự khóc.
Sau đó cả người cũng ngã xuống, hôn mê…
“Đạo Tử hắc ám thật là mạnh.”
“Đạo Tử như vậy quả thực giống như đã đi ra từ trong bóng tối, ta cũng nghi ngờ hắn ta có phải là sinh linh hắc ám hay không rồi.”
Bên trong nội cung.
Vẻ mặt Thổ Đế cùng Kim Đế nóng bỏng, bọn hắn không kịp chờ đợi để ký sinh vào Ngao Vô Song rồi.

Mà trên đỉnh núi Kim Đế.
Lúc này ở trong ảo trận.
“Trong sạch của Bàn gia… Chó chết, ngươi trả lại sự trong sạch cho Bàn gia ta.”
Ngô Đại Đức đau khổ lên tiếng, hắn ta nắm chặt Dong Kim Tổ Thụ ở trong tay, ánh mắt thực sự muốn giết chó.
“Nhân sủng, bản Đế cho ngươi phúc lợi tốt như vậy, ngươi còn không cảm tạ bản Đế?”
Vẻ mặt con chó đen khinh thường nói:
“Đời trước cho đến lúc chết ngươi vẫn chỉ là chó độc thân, ngay cả tay nữ nhân cũng còn chưa từng được chạm qua đâu, đời này cả nam cả nữ đều đã được hưởng thụ qua rồi, thấy hài lòng hay không?”
Ngô Đại Đức nghe vậy thì tức giận, hắn cầm Dong Kim Tổ Thụ liều mạng đuổi theo con chó đen.
Nhưng sau đó không lâu lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ngô Đại Đức, bởi vì hắn phát hiện mặc dù Dong Kim Tổ Thụ cực kỳ sắc bén và nhọn hoắt nhưng lại không thể gây thương tổn được cho con chó đen kia.
Ngược lại hắn lại bị cắn mấy ngụm lớn rồi, cuối cùng phải ôm mông chạy trốn.
Bên cạnh, Long Tử Hiên cùng Độc Cô Ngọc Thanh đều không khỏi nở nụ cười.
Đại Đức sư đệ, hình như không thể thắng nổi ở trước mặt của Đại Hắc.
“Được rồi đừng đánh nữa, nhanh, hình như đèn Khởi Nguyên đang ở trong Đạo Cảnh Địa của hai người này.”
Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng.
Lúc này con chó đen cùng Ngô Đại Đức mới dừng lại.
Mấy người đều đánh giá Ngự Thiên và Thừa Hoan Hoan đang ngã ở trên mặt đất.
Lúc này hai vị Đại Đế hắc ám giống như chó chết, không thể động đậy được, trên mặt vẫn còn mang theo thần sắc nhục nhã cùng tủi thân.
“Hình như bên trong Đạo Cảnh Địa của đối phương cũng không tốt lắm…”
Con chó đen cũng có hơi đau đầu, tốt xấu gì đối phương cũng là Đại Đế hắc ám, cảnh giới của nó còn lâu mới có thể khôi phục lại, không thể xâm nhập vào bên trong được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận