Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2610: Thiếu nữ vẽ tranh 2

Ở bên trên phi thuyền đều là những thiên tài đỉnh cấp cường đại nhất ở bên trong Đế Đình.
“Tiên Thổ giáng lâm, Thánh Thổ tái hiện, chuyện này chứng minh con đường Sáng Thế là con đường chính xác.”
Ở bên trên một con thuyền, một lão già mang thần sắc kích động, lão ta nhìn về phía hơn mười vị thanh niên ở bên trên phi thuyền nói:
“Các ngươi sẽ tạo thành đại trận Tinh La của Đế Đình, dẫn xuống vô số Tiên Chủng của Tiên Thổ rơi vào bên trong Thánh Cảnh Côn Luân… Đây chính là cơ hội tốt nhất, nếu như có thể nắm chắc… Các ngươi sẽ có thể lấy được đại phúc duyên.”
Tất cả các đệ tử trẻ tuổi ở bên trên thuyền nghe vậy, trong mắt đều mang theo vẻ kích động chờ mong.
Lần này hầu như toàn bộ thiên tài của Nguyệt Đình đều xuất phát, thế nhưng mười mấy người quan trọng nhất phụ trách thực hiện tiên đoán của Khiêu Đại Thần mới là những người có cơ duyên lớn nhất.
“Chu trưởng lão, chúng ta thực sự có thể thành công sao?”
Đồng thời cũng có đệ tử lo lắng đặt câu hỏi.
Chu trưởng lão gật đầu nói:
“Yên tâm đi, Tiên Thổ tái hiện rồi, Thánh Thổ cũng đã khôi phục, tiên đoán do vị Khiêu Đại Thần kia để lại cũng đều đã được thực hiện rồi, đủ để chứng minh lão nhân gia ông ấy đã thực sự suy đoán được tương lai.”
“Con đường Sáng Thế chính là sự thay đổi kinh thiên.”
Bên trong đôi mắt già nua của lão ta cũng tràn đầy vẻ cảm thán, nói:
“Tiên Chủng rơi xuống Côn Luân, Thánh thủy tiến vào núi Lưỡng Nghi… Bên phía Nhật Đình cũng đã đi tới Thánh Thổ để tiếp dẫn ánh sáng Thánh Đạo, một khi thành công, con đường Sáng Thế… Có hy vọng.”
“Đến lúc đó… Có lẽ người ở trong thiên hạ cũng đều đã có đường lui.”
Toàn bộ đệ tử ở Nguyệt Đình cũng đều không khỏi gật đầu.
“Chu trưởng lão, lần này tham dự hành động chính là mười tám vị đệ tử hạch tâm ở trong tông môn, dựa vào cái gì mà nàng có thể ngồi chung thuyền cùng với chúng ta?”
Lúc này bỗng nhiên ở bên trong đám người có một nữ tử khó chịu lên tiếng, nàng ta chỉ vào một thiếu nữ ở cách đó không xa nói:
“Tử Lăng chỉ là một người mới, làm sao có thể ngồi ở bên trên Đế Thuyền?”
Nàng ta vừa mới lên tiếng, ngay lập tức cũng có không ít người cũng nói:
“Đúng vậy, chẳng qua nàng ta chỉ là một đệ tử ngoại môn vừa mới tiến vào tông môn.”
“Lần này danh ngạch đi tới Tiên Thổ cực kỳ có hạn, rất nhiều tinh anh chân chính đều không có cơ hội, vì sao nàng lại có thể?”
Lúc này mười tám vị tinh anh thiên tài ở trên thuyền đều lên tiếng chất vấn.
Mà cô gái váy tím ở giữa trung tâm của mọi người lại cực kỳ yên tĩnh, nàng cúi đầu vẽ tranh, dường như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, căn bản không quan tâm đến những âm thanh của thế giới bên ngoài.
Bên trên phi thuyền Nguyệt Đình, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người của cô gái váy tím.
Muôn miệng một lời.
Dù sao lần này đi tới Tiên Thổ, cơ duyên cũng sẽ bị phân chia.
Những người ở bên trên chiếc thuyền này đều muốn tham gia vào đại trận Tinh La, phúc duyên không thể tưởng tượng được.
Mà Tử Lăng… Trước đó không lâu nàng chỉ vừa mới tiến vào bên trong Nguyệt Đình.
Chu trưởng lão khẽ nhíu mày một cái nói:
“Lần này Tử Lăng tham dự hành động chính là quyết định của Đế Đình, các ngươi không cần phải nói nhiều.”
Lão cũng biết Tử Lăng… Là nhân vật do chủ nhân Nguyệt Cung tự mình chiếu cố.
Cho dù bản thân Chu trưởng lão là người đứng đầu trưởng lão ngoại môn, thế nhưng cũng không biết nhiều về thân phận của Tử Lăng, chỉ mơ hồ biết được người thiếu nữ này được Nguyệt Cung ưu ái, dường như có liên quan đến một bức tranh mà nàng đã từng vẽ lúc thông qua khảo hạch vào đình.
Nhưng lão ta cũng không có tâm tư đi suy đoán thân phận của Tử Lăng, Nguyệt Cung đã phân phó, như vậy thì phải làm theo.
“Quyết định của Đế Đình?”
Mà lúc này đây, ở bên trong đám thanh niên nam nữ, một thiếu nữ váy trắng lạnh lùng lên tiếng nói:
“Đế Đình thực sự có quyết định như vậy sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”
“Sư phụ ta cũng là sứ giả Thị Nguyệt.”
Nhìn thấy nàng ta, Chu trưởng lão càng nhíu mày sâu hơn.
Thiếu nữ váy trắng này tên là Nguyệt Vị Ương, chính là Thánh nữ của Đế Đình Thần Nguyệt.
Thân phận của nàng ta cực kỳ cao, sư phụ của nàng ta chính là một trong mười hai vị sứ giả Thị Nguyệt ở bên trong Đế Đình.
“Trưởng lão Chu Minh Thạch.”
Lúc này có một lão già khác cũng đã đi tưới, lão ta mỉm cười nói:
“Tử Lăng vừa mới tiến vào Đế Đình, thực lực còn kém… Theo ý của ta, hay là đổi thành người khác đi.”
“Ngoại trừ mười tám đệ tử hạch tâm, những người có tư cách tham dự chỉ có cháu gái của ta Nguyệt Vị Lam… Ngươi nói xem?”
Trưởng lão này chính là phó thủ tịch ngoại môn, Nguyệt Chiếu Lâm.
Đúng lúc này, lão ta còn trực tiếp phất phất tay.
Nhìn thấy lão ta lên tiếng, trong lòng của Chu Minh Thạch bỗng nhiên đã hiểu rõ…
Nguyệt Chiếu Lâm chính là nhị gia của thánh nữ Nguyệt Vị Ương, còn Nguyệt Vị Lam chính là biểu muội của Nguyệt Vị Ương…
Bạn cần đăng nhập để bình luận